Chương 238: Lo sự nghiệp đi (1)
Chương 238: Lo sự nghiệp đi (1)Chương 238: Lo sự nghiệp đi (1)
Cơ thể Trương Hinh Vân đông cứng lại, nỗi đau thấu tim khi sinh con còn đáng sợ hơn cả cái chết lập tức hiện lên trong tâm trí cô ta: "Đừng, đừng, Nám Nám còn chưa chịu nhận em, sinh thêm một đứa nữa... con bé có lẽ sẽ có ý kiến, hay là... đợi thêm đi."
"Tiểu Vân." Ngụy Đại TRáng cảm động nói: "Em thật tốt."
Trương Hinh Vân ngượng ngùng mỉm cười, rồi đổi chủ đề: "Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi sang nhà chú thôi.
"Được."
Đi đến tòa nhà thị ủy, đứng trước cửa nhà họ Liêu, Trương Hinh Vân lại rơi vào hoảng loạn.
"Thím ơi." Cô ta hỏi bà Liêu đang đi ra đón khách: "Trước đây không phải là nhà họ Lâm sao?”
Kiếp trước, sau khi Lâm Thành Lương tới Tây Bắc, Triệu Khác đã đưa Tiểu Hắc Đản đến nhận tài sản của đồng chí Lưu Anh, cô ta cũng đã theo tới đó một lần, vẫn còn nhớ Triệu Khác đã lấy chiếc vali da trên nắp tủ quần áo xuống, trong chiếc vali da đó...
Nghĩ đến nó, tim của Trương Hinh Vân đột nhiên đập mạnh, hơi thở cũng càng thêm gấp gáp.
"Không sai, trước đây là nhà họ Lâm." Bà Liêu kinh ngạc nói: "Tiểu Vân từng tới đây sao?"
Trương Hinh Vân sững người, nhanh chóng tỉnh táo lại, che đậy nói: "Nghe chồng cũ của tôi nói."
"Đúng rồi, thím ơi, mọi người ở đây, còn người nhà họ Lâm thì sao?"
Kiếp trước thư ký Quý được điều đến tỉnh ủy, Lâm Thành Lương được thăng chức làm bí thư thành ủy của Hoa Thành, để thể hiện mình liêm khiết nên không chuyển nhà đi.
"Lâm Thành Lương phải đến Tây Bắc." Bà Liêu cười nói: "Nếu không chú cháu làm sao mà được thăng chức nhanh như vậy chứ!”
Não Trương Hinh Vân nổ một tiếng 'đoàng, sao lại vậy chứ?
Đây không phải lúc ông ta dùng một tay che trời sao?
Kiếp trước Triệu Khác đã điều tra về cái chết của Tô Mai và tra ra Trần Mỹ Như, nhưng với thân phận bí thư tỉnh ủy Hoa Thành của ông ta nên Trân Mỹ Như đã được tại ngoại chỉ sau chưa đến hai ngày ngồi tù.
Bất đắc dĩ, Triệu Khác mới nhắm vào ông ta, và đã dùng tới rất nhiều thủ đoạn để lật đổ ông ta, phải một năm sau mới có thể đưa Trần Mỹ Như vào tù lần nữa.
Tại sao, tại sao lại đến sớm như vậy?
Là vì Tô Mai sao?
Vậy có nghĩa là có rất nhiều chuyện đã thay đổi theo cô ấy.
Vậy cá chiên bé trên nắp tủ quần áo của Trân Kiến Quốc vẫn còn chứ?
Trương Hinh Vân lấy lý do đi thăm quan để vào phòng cũ của Lâm Kiến Quốc, sau khi kiễng chân nhìn lên nóc tủ, thì trái tim cô ta liền chùng xuống hẳn.
"Thím ơi." Trương Hinh Vân không bỏ cuộc nói: "Cháu thấy phía trên cửa tủ quần áo hình như có vết xước, ai di chuyển đồ ở bên trên mà lại không cẩn thận như vậy, lớp sơn đẹp như vậy mà lại xước cả rồi."
"Còn có thể là ai chứ." Bà Liêu bĩu môi nói: "Con dâu của Lâm Thành Lương đấy. Sau khi Lâm Thành Lương xảy ra chuyện, cô ta đưa người tới đây thu dọn đồ đạc, thu dọn hết luôn, đến xoong chảo còn không sót lại cái gì chứ đừng có nói đến đồ ăn."
Hại cô ta vừa tới liền đến trung tâm thương mại mua sắm, tiêu hết không ít tiền. Tô Mail
Trái tim Trương Hinh Vân cứ như bị ném vào chảo dầu nóng để chiên lên vậy, vô cùng đau đớn.
Cô ta sống lại là để thay đổi cuộc đời của mình. Tô Mai thì sao, cô ấy không những khiến cho Lâm Thành Lương, Trần Mỹ Như rớt đài sớm hơn, mang cả vali cá chiên bé đi, còn thay đổi cả việc thăng chức của thư ký Quý, gả cho Triệu Khác.
Có thể thấy vận may của cô ấy lớn hơn bản thân rất nhiều.
Vậy chẳng phải nghĩa là, vì có cô nên sau này Triệu Khác cũng sẽ không xảy ra chuyện?!
Nghĩ tới đây, Trương Hinh Vân liền chán nản ngả người về cửa tủ phía sau.
"Tiểu Vân, em sao thế?" Ngụy Đại Tráng lo lắng đỡ cô ta lên nói: 'Chóng mặt sao?"
Trương Hinh Vân ngẩng đầu lên thì bắt gặp cặp lông mày hình chữ bát của Ngụy Đại Tráng, bọng mắt cô ta sưng lên, đen mặt lại, dạ dày cuộn cả lên: "Em, em muốn ói."
"Mắc ói!" Bà Liêu vui vẻ nói: 'Không phải có em bé rồi đấy chứ?"
Cô vợ sau của Đại Tráng quả thực rất xinh đẹp, hôm qua mẹ anh ta còn gọi cho bà nói, sợ rằng giữ không nổi con dâu.
Có con là tốt rồi, có con rồi thì tâm hồn người đàn bà sẽ bị ràng buộc.
"Đại Tráng." Bà Liêu cười nói: "Mau đưa vợ con đi bệnh viện khám đi."
"Không phải đâu ạ." Trương Hinh Vân cúi đầu, che đi sự chán ghét trong ánh mắt mình, giả bộ buồn bã nói: "Sau khi con và Đại Tráng kết hôn, Nám Nám vẫn luôn không thể chấp nhận con, con muốn đợi đến khi con bé chấp nhận con, thì mới định sinh thêm em bé.”
"Cái này..." Bà Liêu sững người lại, một lát sau liền nắm tay cô ta nói: "Hầy, làm mẹ kế khó lắm, thiệt cho con rồi."
Ngụy Đại Tráng lại càng áy náy nói: "Vợ này, em yên tâm, sau khi trở vê anh nhất định sẽ nói chuyện lại với Nám Nám."
Trương Hinh Vân không muốn nói chuyện này nữa, nên cô ta giả bộ yếu ớt, nói với bà Liêu: "Thím ơi, con muốn ngủ một lát."
"Đại Tráng, mau đỡ vợ con xuống lầu nghỉ."
"Hy!"
Tìm được cái cớ đuổi được Ngụy Đại TRáng đi.