Chương 239: Lo sự nghiệp đi (2)
Chương 239: Lo sự nghiệp đi (2)Chương 239: Lo sự nghiệp đi (2)
Trương Hinh Vân nằm xuống giường, nghĩ đến chuyện Tô Mai sống lại, có vận may nhiều hơn mình, bây giờ cô đã thay đổi cuộc sống của mấy người rồi, sau này sẽ thay đổi được nhiều hơn nữa, thật là khó chịu.
Mấy cái khác thì không sao, nhưng cô ta sợ nhất là nhà họ Triệu cũng bị thay đổi.
E là vài năm nữa, người nhà Triệu Khác sẽ không bị triệt hạ, Triệu Khác sẽ không bị điều chuyển đến biên giới phía bắc.
Nếu vậy thì việc cô ta nhất quyết đòi ly hôn còn có ý nghĩa gì nữa?
A- Trương Hinh Vân túm tóc mình, muốn hét lên một tiếng.
Hối hận đến nỗi hận không thể đâm sập vào tường.
Cô sống lại tại sao không thể giống như Tô Mai, cố gắng thay đổi một vài thứ, mà lại chọn ngoại tình, đi thêm bước nữa...
Các thành tựu trong tương lai của Ngụy Đại Tráng rất tốt, nhưng nếu Triệu Khác không xảy ra chuyện thì anh sẽ càng bay cao bay xa hơn anh ta.
Cô nhớ kiếp trước, có người từng nói, vị trí của Chu Trường Cung có được là do Giang Tư Lệnh để lại cho ông ta khi ông ấy nghỉ hưu.
Cứ nghĩ đến chuyện mai này Triệu Khác sẽ được thăng chức lên làm sư đoàn trưởng, người tay trong tay anh là Tô Mai, thì Trương Hinh Vân lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà đều là sống lại mà vận may của Tô Mai mạnh đến thế, đè đầu cô ta thì không nói làm gì, nhưng còn ép đến nỗi khiến cô ta chẳng khác gì một kẻ không não, vô dụng cả. Nghĩ vậy, Trương Hinh Vân liền lật người ngồi dậy, cô ta nhớ rằng chị dâu của Tô Mai từng nói rằng, ba mẹ cô ấy sau khi nghe tin Tô Mai chết cũng đã đổ bệnh, chưa được một tháng sau thì ông Tô đã mất rồi, sau đó bà Tô cũng đi theo.
"Hừ! Tô Mai." Trương Hinh Vân cắn răng cười lạnh: "Tôi không sống tốt, thì cô cũng đừng mong được an ổn."
Vận may tốt thì có làm sao chứ, đột ngột mất đi ba mẹ như vậy để xem một người bệnh tim như cô liệu có thể sống tốt không?
Buổi chiều, Trương Hinh Vân kiếm cớ di ra ngoài, dùng tiên cho người tìm kiếm số điện thoại của văn phòng hợp tác xã cung tiêu, thị trấn Hoài Lâm, rồi gọi điện tới đó.
Kiếp trước trong những năm đói kém, Triệu Khác đã nhờ người sắp xếp vài công việc cho anh trai và chị dâu bên nhà mẹ của Tô Mai, và chị dâu cô được sắp xếp cho làm ở hợp tác xã cung tiêu.
Quý Thu Uyển vừa nghe nói mình có điện thoại, mà lại còn là số gọi từ Hoa Thành liền lập tức thu dọn đồ đạc, chạy đến văn phòng. Công việc của cô ấy là vợ chồng Tô Mai sắp xếp cho, vì vậy cô ấy tưởng là Tô Mai gọi tới: "Em gái, em làm chị dâu nhớ chết đi được, đi lâu như vậy mà cũng không viết thêm được mấy lá thư..."
"Tôi không phải Tô Mai." Trương Hinh Vân hắng giọng, cắt ngang lời cô ấy, nói: "Tôi là hàng xóm trong quân đội của cô ấy, cô ấy, cô ấy thật đáng sợ, cô có biết không, Lâm Kiến Nghiệp vừa mới xảy ra chuyện, cô ấy đến một hơi còn không thở nổi, rõ ràng là đã chết rồi, thế mà một lúc lâu sau lại sống lại rồi..."
"Cạch" một tiếng, chiếc điện thoại trên tay Quý Thu Uyển rơi xuống bàn.
"Ây, sao cô lại bất cẩn như vậy chứ?" Chủ nhiệm vừa gọi cô, vừa cầm đau lòng cầm cái điện thoại lên vuốt ve: "Có biết cái điện thoại này đắt thế nào không hả? Cô, cô sao thế?"
Bên tai Quý Thu Uyển vẫn vang lên câu nói "cô ấy đến một hơi còn không thở nổi, rõ ràng là đã chết rồi, thế mà một lúc lâu sau lại sống lại rồi" chết rồi sống lại, vậy em gái vẫn không sao, đứng chứ? Nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu có chuyện gì thì sao?
"Chủ nhiệm." Quý Thu Uyển mấp máy môi nói: "Tôi, tôi xin nghỉ phép."
Nói rồi, không đợi chủ nhiệm trả lời, cô ấy đã vội chạy ra ngoài, khi ra đến ngưỡng cửa còn vị vấp chân, ngã xuống đất một tiếng 'Rầm.
Chủ nhiệm chỉ kịp gọi một tiếng Này, rồi vô thức run cầm cầm xoa đầu gối mình.
Quý Thu Uyển cứ như không biết đau mà bò dậy, khập khiễng bước đi, sau đó lại chạy thật nhanh.
Quý Thu Uyển chạy liền một hơi về nhà trên con đường núi dài hơn hai mươi dặm, cả người cô cứ như vừa vớt lên từ dưới nước vậy, mồ hôi ướt đẫm như mưa, hơi thở thì gấp gáp dồn dập.
"Ôi mẹ ơi, chị dâu, chị sao thế?" Cô con dâu thứ hai nghỉ làm sớm về nhà nấu cơm, nhìn thấy cô đang vịn vào khung cửa, thì sợ hãi kêu lên: "Ba! Mẹ! Mọi người mau ra đây, chị dâu sắp không xong rồi!"
Ba Tô đang làm giày rơm cho Triệu Khác, mẹ Tô đang khâu đế giày cho mấy đứa trẻ con, cả hai đều bị tiếng gọi của cô làm cho tái mét mặt, mẹ Tô còn bị kim đâm vào tay, khiến máu bắn ra ngoài.
Ba Tô vịn vào chiếc ghế dài ngồi làm giày rơm, cố bước xuống mấy lần nhưng mãi đến khi có mẹ Tô giúp thì mới bước xuống được.
"Tay của bà..."
"Không cần lo lắng." Mẹ Tô đỡ ông đi ra ngoài.