Chương 240: Lo sự nghiệp đi (3)
Chương 240: Lo sự nghiệp đi (3)Chương 240: Lo sự nghiệp đi (3)
Quý Thu Uyển thở hắt ra một hơi, trừng mắt nhìn người con dâu thứ hai, rồi ngẩng đầu lên nhìn hai người già đang đỡ nhau đi ra, lúc này mới nhận ra bản thân thật thô lỗ: "Ba, mẹ, con không sao."
Ba Tô mẹ Tô mới thở phào một hơi.
"Con dâu thứ hai.' Mẹ Tô nói: "Hay con đỡ chị dâu con dậy đi."
"Dạ vâng." Con dâu thứ hai đáp lời, đỡ lấy cánh tay Quý Thu Uyển, kéo cô ấy đứng dậy.
Mẹ Tô vỗ về ba Tô đang im lặng ở bên cạnh: "Có chuyện gì chúng ta vào nhà nói."
"Phải." Trong đầu ba Tô cũng không ngừng suy đoán nguyên do tại sao Quý Thu Uyển lại trở về như thế này, nên để cho mẹ Tô dìu mình vào nhà.
Hai ông bà ngồi xuống, bảo con dâu thứ hai pha cho Quý Thu Uyển một bát nước đường nâu.
Quý Thu Uyển vừa uống nước đường, vừa suy nghĩ lời bào chữa.
"Có phải Tiểu Mai xảy ra chuyện không?" Ba Tô lạnh lùng nói.
Lòng mẹ Tô quặn lại, sắc mặt bà đã tát mét cả ra.
"Khụ khụ...' Ngụm nước Quý Thu Uyển vừa nuốt xuống liền bị sặc trong họng.
Người con dâu thứ hai giúp cô vỗ lưng.
Ba Tô đợi cô hết ho rồi mới hỏi tiếp: "Tiểu Mai bị làm sao?"
Quý Thu Uyển mím môi, đang định nói dối, vừa mở miệng lại bắt gặp ánh mắt dò xét của ba Tô, thế là lại liền thu hồi lại ý nghĩ kia.
"Con dâu thứ hai." Ba Tô nghĩ đến khả năng nào đó, đột nhiên lại nói: 'Lấy hai quả trứng gà nấu bánh canh đi." Người con dâu thứ hai nghe nói tối nay có trứng gà ăn, lập tức vâng dạ rồi chạy ra ngoài.
Ba Tô nhìn Quý Thu Uyển nói: "Nói đi."
"Vừa nãy khi ở hợp tác xã cung tiêu con có nhận được một cuộc điện thoại." Quý Thu Uyển khàn giọng nói: "Là một người phụ nữ gọi tới, cô ấy nói là hàng xóm của em gái."
"Cô ấy nói." Quý Thu Uyển nuốt nước bọt, nghẹn ngào nói: "Cô ấy nói sau biết tin Kiến Nghiệp xảy ra chuyện thì em ấy một hơi cũng không thở nổi, ... nửa, nửa ngày sau thì đã sống lại rồi."
Mẹ Tô ngơ ngẩn nhìn con dâu, rồi lại nhìn sang vẻ mặt lạnh lùng của chồng mình, cái gì mà không thở nổi, rồi nửa ngày sao lại sống lại chứ?
"Tiểu Mai, Tiểu Mai..." mẹ Tô nói với đôi mắt đờ đẫn: "Bây giờ Tiểu Mai, bây giờ đang ở đâu?"
Chất rồi lại sống lại, như vậy là sống, đúng không?
Lòng bà đang gào thét, nhưng lại không thể thốt lên thành lời.
"Khi ở trong bệnh viện tôi đã nằm mơ một giấc mơ." Ông Tô cúi đầu xuống, vô thức vuốt ve tẩu thuốc lá Trung Quốc trong tay, giọng nói thì mơ mơ màng màng: "Tiểu Mai nắm lấy tay Kiến Nghiệp, mỉm cười nói với tôi, nó muốn cùng Kiến Nghiệp đi đầu thai cùng nhau."
"Tôi liền lo lắng hỏi nó, hai đứa đều đi rồi, vậy ba mẹ phải làm sao, ai sẽ chăm sóc Tiểu Hắc Đản đây?"
"Nó nói với tôi, nó đã tìm em gái về cho chúng ta rồi. Tôi thầm nghĩ, cả đời chúng ta chẳng phải chỉ sinh một đứa con gái duy nhất là nó thôi sao, nó lấy đâu ra em gái chứ?"
"Sau đó Kiến Nghiệp liên cười nói với tôi một câu." Ba Tô quay sang nhìn vợ mình, hơi bặm môi dưới nói: "Năm ba mươi tám.” Mẹ Tô sững người một lúc, sau đó đột nhiên che miệng lại, không dám tin nhìn chồng mình, run rẩy nói: 'Là, là đứa trẻ đó?"
Ba Tô khẽ gật đầu: "Năm ba mươi tám, bà đưa thuốc cho các đồng chí, đứa trẻ đó bị sảy mất, được Tiểu Mai tìm về rồi."
"Nó tên là Tô 'Duệ'." Ba Tô nói rồi nắm tay vợ mình, nhẹ viết vào lòng bàn tay bà chữ 'Duệ: "Chữ 'Mai' trong Tiểu Mai là thanh hai, còn chữ 'Duệ' trong tên nó là thanh bốn."
"Tiểu Mai nói, kiếp trước nó đã cứu được rất nhiều người, nên tích được rất nhiều công đức, Tiểu Mai và Kiến Nghiệp đã cho nó mượn công đức, cầu xin cho nó tới đây."
"Nó, nó tới đây, nghĩ là." Mẹ Tô nước mắt lưng chòng nói: "Một kiếp kia, nó đã..."
Ba Tô im lặng.
Đêm đó ông đã bật khóc mà tỉnh giấc, còn tưởng đó chỉ là một giấc mơ hoang đường.
Nhưng thực tế trong lòng ông sao lại có thể không biết, Kiến Nghiệp đi rồi, Tiểu Mai chắc chắn không thể sống nổi.
"Thu Uyển." Ba Tô đút tay vào túi, sau một hồi lâu thì lấy ra một xấp tiền, đưa cho Quý Thu Uyển, nói: "Đưa cho con trai cả, bảo nó ngày mai đưa ba và mẹ con ngồi xe lên thành phố."
"Con cũng đi." Quý Thu Uyển nói.
Vốn dĩ hai ông bà nhà họ Tô không muốn người đi theo, hơn nữa Quý Thu Uyển vừa tham gia công tác.
Tương tự, với tình trạng sức khỏe của hai ông bà nhà họ Tô hiện tại, người một nhà đều không an tâm để bọn họ đi ra ngoài khi không có người đi cùng.
Cuối cùng sau khi người một nhà bàn bạc, để anh ba đưa hai ông bà tới. Trước khi đến, Quý Thu Uyển cầm quyển vở nhỏ của ba Tô, đi bưu cục gọi điện thoại cho Lưu Gia Thịnh, nhờ ông ấy hỗ trợ thông báo cho Triệu Khác và Tô Mai.
Lưu Gia Thịnh không có số điện thoại quân đội của Triệu Khác, bèn đi tìm Tống Quốc Hồng.