[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 241: Trói Tâm (1)

Chương 241: Trói tâm (1) Chương 241: Trói tâm (1)Chương 241: Trói tâm (1)

Triệu Khác nhận điện thoại từ trong tay Tống Chính Uy, hỏi rõ ngày tới rồi gọi điện thoại đến trạm xe, tra xét số tàu cùng ngày với ngày và thời gian cụ thể đến nơi này.

Giữa trưa Triệu Khác trở về nhắc đến việc này, Tô Mai đang cho Tiểu Du, nghe vậy lỡ tay đổ chén trong tay, canh trứng gà bắn lên người Tiểu Du.

Tiểu Du ngẩn ngơ: "Dì?"

"Dì xin lỗi, dì xin lỗi." Tô Mai hơi bối rối vỗ canh trứng trên người cậu bé, xoay người lại nhặt cái chén bị rơi vỡ đôi trên đất.

Kết quả cô đứng dậy quá mau, cái ót 'bịch một cái đụng vào dưới bàn, làm cho cái bàn nghiêng xuống phía dưới, canh tràn ra từ chén sứ nhỏ, theo mặt bàn chảy vê phía Lâm Niệm Doanh.

Triệu Khác vươn một tay kéo Lâm Niệm Doanh ra, một tay đỡ chén canh, theo đó bước nhanh tới sau lưng Tô Mai, dời chiếc ghế vừa nãy cô ngồi và giơ tay che đầu cô, đỡ người dậy từ dưới bàn: "Em bị đâm đau không?”

Anh nói xong sờ vào chỗ cô bị va chạm, không bị sưng lên, anh bèn vuốt nhẹ cho cô.

Lâm Niệm Doanh để đũa xuống và ôm Tiểu Du đi đến một bên, cầm khăn mặt lau canh trên quần áo cậu bé.

Triệu Cẩn giữ chặt Tiểu Hắc Đản nhảy xuống ghế muốn đi qua, kêu 'xuyt' với cậu ấy.

Tô Mai ôm đầu nắm hai nửa cái chén, đột nhiên có phần tủi thân, cô cũng nói không rõ là tại sao, chỉ là... Mũi hơi cay.

Triệu Khác cụp mắt nhìn lướt qua đuôi mắt ửng đỏ của cô, trái tim co rút đau đớn, anh gỡ cái chén trong tay cô đặt lên bàn, lấy khăn ra lau tay cho cô, ra vẻ thả lỏng nói: "Em nghe bảo ba mẹ tới nên kích động à."

Đó không phải ba mẹ của cô, cô kích động gì chứ?

Tô Mai muốn phản bác, muốn giải thích, kết quả cô chỉ cắn môi dưới, uất ức khó chịu nhưng lại không làm được gì cả.

Rõ ràng là giao dịch công bằng, tại sao? Tại sao cô phải chột dạ, cô phải thấp thỏm, cô phải bất an, khiến cho cô giống như đi trộm cuộc sống của người khác vậy!

Cô muốn khóc!

"Triệu Khác ——" Tô Mai vừa nói ra khỏi miệng đã mang giọng nghẹn ngào.

Cô phải làm sao, lừa gạt hay ngụy trang?

Giờ khắc này, đối với cô tương lai tràn đầy quá nhiêu thứ không xác định.

Nếu như mọi người biết cô không phải Tô Mai, Triệu Cẩn, Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh sẽ nhìn cô thế nào, sợ hãi hay chán ghét?

Triệu Khác thì sao?

Nhốt cô thẩm vấn nghiêm khắc, hay đưa cô đến cơ cấu nào đó?

Triệu Khác nhìn một giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt cô, trái tim lít chít như bị thứ gì đâm, vừa chua xót vừa đau.

Bởi vì ba mẹ sắp tới, cho nên cô nghĩ tới Lâm Kiến Nghiệp đã hy sinh ư?

Triệu Khác không lên tiếng, giang tay ôm người vào trong ngực.

Tô Mai nằm trong ngực anh không giãy giụa, nhưng sự dịu dàng ngoan ngoãn trong lúc này khiến tim của Triệu Khác càng mềm mại đau đớn, hai cánh tay ôm cô siết càng chặt.

Triệu Cẩn che miệng Tiểu Hắc Đản, liếc mắt ra hiệu cho Lâm Niệm Doanh, hai người hiểu ý nhau mà dưới, một người chống gậy dắt Tiểu Hắc Đản, một người ôm Tiểu Du, một trước một sau lặng lẽ ra khỏi nhà chính. "Tiểu Mai." Triệu Khác chống cằm lên đầu cô, nhẹ nhàng mơn trớn lưng của cô, hai con ngươi rõ ràng hiện lên rất nhiều cảm xúc, trong miệng chỉ lẩm bẩm một câu: "Anh ở đây."

Qua trưa hôm nay, Tô Mai để mình bận rộn.

Giúp bà Vương chuyển nhà xong, theo bà ấy đi bệnh viện đón Trương Ninh về nhà tĩnh dưỡng, quay mình lại theo Thái Giai Vi lên núi, hái nấm vặt rau dại, bày bẫy rập.

Từ khi lớp học nhỏ của bà Vương mở lại, cách một ngày cô lại dẫn Tiểu Du đến nhà ăn đưa tin, đi vào phòng ấp trứng.

Gà vịt lục tục được ấp ra, phía trên cũng đưa ra danh sách nhóm người nhà đầu tiên theo quân, khoảng chừng chín mươi lăm nhà.

Trước sau mấy lần ấp, không tính chim cút, bồ câu, ấp ra gà vịt có bảy trăm năm mươi ba con, sĩ quan hậu cần vòng quanh sân nhốt gà vịt, không nỡ phân ra một con nào.

"Đám tiếp theo còn ấp ra bao nhiêu." Sĩ quan hậu cần vứt bỏ thuốc lá trong tay đem, nhấc chân nghiền nát, nói với bộ trưởng Diệp đang đến đây kiểm tra: "Tôi đều phân chia cho các người nhà."

"Đừng đợi đám tiếp theo, lấy mấy con này đi." Bộ trưởng Diệp cầm bảng biểu nói: "Một hộ ba con vịt, bốn con gà. Hai ngày nay mọi người sẽ đến, chờ bọn họ thu xếp xong thì các anh hãy chọn rồi đưa cho người ta, đừng để tôi thúc giục."

Sĩ quan hậu cần tiếc của cực kỳ: 'Ông còn muốn đưa đi hết, tổng cộng có bao nhiêu con đâu, ông đã lập tức muốn chín phần."

"Có đồng chí Tô và Đại Bàn mà, anh sợ cái gì, ấp trứng thêm chứ sao."

"Ông nói nghe nhẹ nhàng dễ dàng thật." Sĩ quan hậu cần kêu: "Đã là tuần thứ hai tháng tư rồi, bây giờ ấp trứng, đến khi nào các chiến sĩ mới có thể ăn trứng gà vịt được?" "Đừng giận dỗi!" Bộ trưởng Diệp động viên vỗ vai anh ấy: "Anh cũng gặp đồng chí Chu Lan rồi, giày vò trại phó Hàn tới mức không dám về nhà, trong các người nhà có một vị thế này là đủ rồi, không thể để cho các cô ấy lòi ra thêm một người nữa. Cho nên chúng ta không thể để các cô ấy rảnh rỗi, vừa đến nơi đã phải tranh thủ thời gian đi sắp xếp gia súc các thứ. Heo dê thì tôi không cung cấp nổi, chỉ có thể trông cậy vào một đám gà vịt này của anh."
Bình Luận (0)
Comment