Chương 242: Trói tâm (2)
Chương 242: Trói tâm (2)Chương 242: Trói tâm (2)
Sĩ quan hậu cần nhấp môi, anh ấy hiểu đạo lý đấy, nhưng trong lòng ít nhiều gì vẫn thấy khó chịu: "Vậy ông chuẩn bị phê cho chúng tôi bao nhiêu kinh phí?"
"Hai mươi thế nào?"
Một quả trứng gà khoảng giữa hai điểm đến hai điểm rưỡi. Sĩ quan hậu cần tính toán một lượt, hai mươi tệ có thể mua hơn 900 quả trứng làm giống.
Nhìn như rất nhiều, nhưng anh đừng quên không phải tất cả trứng giống đều có thể ấp ra.
“Thêm mười tệ nữa."
"Được!" Bộ trưởng Diệp sảng khoái đồng ý, lập tức viết phê chuẩn cho sĩ quan hậu cần.
"Đồng chí Tô." Cầm được tiền, sĩ quan hậu cần đến tìm Tô Mai bảo: "Đi, đi đến thôn phụ cận thu trứng giống với tôi đi."
"Xa không?"
"Xa thì không xa lắm, chỉ là phải đi qua mấy thôn."
"Vậy anh chờ một chút, tôi đi về nói một tiếng."
"Được, cô đi nhanh lên." Sĩ quan hậu cần nói: "Tôi và Đại Bàn chờ cô ở cổng doanh trại."
"Được." Tô Mai đồng ý, cõng Tiểu Du mang theo xe tập đi bộ của cậu bé đi nhanh ra khỏi nhà ăn nông khẩn.
Cô vừa đạp một chân vào sườn núi mà bọn họ ở đã nghe thấy tiếng đọc sách sáng sủa truyền ra từ viện nhỏ nhà họ Vương.
"A, xuống.' Tiểu Du giãy giụa đi xuống đất, giãm bước chân ngắn nhỏ lảo đảo vọt vào cổng nhà họ Vương, víu cánh cửa bò qua. "Ai ui, Tiểu Du về rồi." Bà Vương thả kim khâu trong tay xuống, mau chóng đi mấy bước ôm cậu bé, hỏi Tô Mai ở phía sau: "Sao hôm nay cháu về sớm vậy?"
"Cháu còn chưa tan tâm đâu, cháu về đây nói với bác một tiếng." Tô Mai nói: "Sĩ quan hậu cần muốn cháu đi thôn phụ cận thu trứng giống với anh ấy, bác à, giữa trưa bọn nhỏ ăn ở nhà bác nhé."
Tô Mai nói xong nghe tiếng trong lớp học: "Chị dâu Thái đang lên lớp ạ?"
"Ừ, thích ứng trước để mấy ngày sau dễ lên lớp." Bà Vương ôm Tiểu Du đi vào trong và nói: "Cháu đi mau đi, cứ để Tiểu Du trong nhà, bác trông giúp cháu."
Tô Mai nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, mấy đứa bé học thêm một tiết cũng nên nghỉ ngơi, có bọn họ hỗ trợ trông nom Tiểu Du thì không làm bà Vương mệt được: "Vậy chào bác cháu đi."
Tô Mai nói dứt lời lập tức buông xe học đi bộ, phất tay với hai người rồi đi nhanh xuống núi chạy tới cổng quân đội.
Sĩ quan hậu cần và Đại Bàn đứng ở cổng, dắt ba con la, bên cạnh con la có mấy Sọt tre.
"Cho cô." Đại Bàn đưa cho cô một dây cương, theo sĩ quan hậu cần xoay người lại cưỡi la đi ra bên ngoài, bảo: "Đi theo kịp."
Đại Bàn từng đi lên núi với Tô Mai, biết bản lĩnh của cô không tệ, nên đương nhiên cho rằng đối với cô chuyện đơn giản như cưỡi la hoàn toàn không tính là thứ gì.
Tô Mai cầm dây cương, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chăm chú con la một lát, thấy hai người càng chạy càng xa, cô bèn thả tinh thần lực ra uy hiếp nó: "Mày dám không ngoan ngoãn cõng tao thì tao cho mày biết tay!"
Cô dứt lời, xoay người ngồi lên ghế trên lưng con la, xua nó: "Đi!"
Con la co rúm lại, cẩn thận nhấc chân đi.
Nó đi nhã nhặn như tiểu thư khuê các quấn chân, hơn một phút đồng hồ còn đung đưa trước mặt mấy vị chiến sĩ đứng gác.
Mấy người len lén liếc mấy lần, Tô Mai nghiêm mặt, ra vẻ bình tĩnh vỗ nó một cái, thúc giục: “Chạy đi chứ!"
Con la bị dọa sợ đến mức thân thể lắc lư một cái, đứng đấy không động đậy.
Tô Mai sốt ruột đến độ kéo dây cương, kêu nhỏ: "Mày dừng lại làm gì? Chạy đi!"
Triệu Khác dẫn Mạnh Tử Hành tới kiểm tra mấy chỗ bố trí phòng vệ ở ngoài cổng, đứng từ xa đã nhìn thấy, anh hơi nheo mắt, ném bản đồ lực lượng canh phòng vào trong ngực Mạnh Tử Hành, lập tức đi nhanh đến gần đó, giơ tay giữ lại dây cương thẳng băng, động viên vuốt ve cổ con la, nghiêng đầu nhìn sang Tô Mai hỏi: "Em đi đâu?"
Tô Mai chỉ vào sĩ quan hậu cần và Đại Bàn ở phía trước chạy nhanh trên đường núi đến mức không thấy bóng dáng đâu: "Em đi thôn phụ cận mua trứng giống với sĩ quan hậu cần và Đại Bàn."
“Trước kia em từng cưỡi la chưa?”
"Chưa." Tô Mai thành thật lắc đầu.
Triệu Khác nhíu mày, cởi sọt tre sau lưng cô để xuống dưới đất, xoay người lại nhảy lên lưng la, nắm cả eo của cô, kéo dây cương trong tay cô, quát: "Đi!"
"Dây cương là sự khống chế hữu hiệu đối với con la...' Triệu Khác dẫn theo cô đi vài vòng trên đường ở cổng ra vào, nói mấy điều cần chú ý rồi buông tay để cô cầm dây cương thử một lần.
Lại gần sát nhau như vậy nên Tô Mai rất mất tự nhiên, thân thể căng chặt không khỏi nghiêng về phía trước.
Triệu Khác nhìn vào trong mắt, bàn tay đặt lên trên lưng cô, nhẹ nhàng nhấn một cái: "Thả lỏng."
"Em, em biết." Tô Mai lùi cùi chỏ về sau: “Anh xuống dưới." "Em biết rồi?"
"Ừm."
Tầm mắt Triệu Khác lướt qua vành tai ửng hồng của cô, xoay người nhảy xuống: "Từ từ rồi sẽ được, đừng nóng vội."
Tô Mai gật đầu, trong đầu nhớ lại động tác và lời giảng giải của anh hồi nãy, nhẹ nhàng giật dây cương: "Đi"