Chương 243: Trói tâm (3)
Chương 243: Trói tâm (3)Chương 243: Trói tâm (3)
Con la bước đi, chậm rãi bước nhanh theo ý của Tô Mai, vừa đi vừa về chạy chậm hai vòng ở cổng.
"Thế nào?" Tô Mai kéo dây cương dừng lại trước mặt Triệu Khác, hai con ngươi óng ánh nhìn về phía anh và nói.
"Không tệ!" Triệu Khác cầm sọt tre cột vào đằng sau cho cô: "Đi thôi. Bọn họ không nhìn thấy em nên chắc đã chờ ở phía trước, em đừng vội đuổi theo, cứ đi dựa vào sự phối hợp của em và con la thôi."
"Ừm"" Tô Mai nói: "Em phải đi mấy thôn, giữa trưa em không về được, bọn nhỏ đều được gửi cho bà Vương, anh ăn ở nhà ăn quân đội đi."
"Được."
Chờ Tô Mai cưỡi con la đi xa, Mạnh Tử Hành mới buồn cười đi đến trước mặt Triệu Khác, đụng vai của anh và trêu chọc: "Không ngờ nhỉ, đường đường là đoàn trưởng Triệu còn có mặt nhu tình như nước thế?!"
Sáng nay nghị định bổ nhiệm Triệu Khác là đoàn trưởng vừa mới đưa đến bộ quân sự.
Triệu Khác thản nhiên liếc qua vết cào trong cổ áo anh ấy: "Anh cả đừng nói anh hai. Được rồi, làm việc."
Một buổi chiều, Tô Mai theo sĩ quan hậu cần và Đại Bàn chạy chín thôn, mua hơn ba trăm quả trứng giống.
Xuống con la ở trước cổng doanh trại, chân của Tô Mai tê dại đến mức suýt chút nữa té ngã.
Triệu Khác tiến lên một bước đỡ người, liếc sang bên đùi cô: "Bị thương rồi."
"... Anh nhìn gì đấy!" Tô Mai thẹn quá thành giận bảo. Triệu Khác xoay người lại ngồi xổm trước mặt cô: "Đi lên!"
Đại Bàn, sĩ quan hậu cần, Mạnh Tử Hành và chiến sĩ ở cổng đều cười híp mắt nhìn qua.
Trên mặt Tô Mai hơi nóng lên, dời vê sau một bước nhỏ: "Trứng giống còn chưa gỡ xuống nữa."
"Tôi và Đại Bàn gỡ." Sĩ quan hậu cần cười ha ha nói: "Hôm nay là lần đầu đồng chí Tô cưỡi con la, vất vả rồi, tranh thủ thời gian đi về với phó đoàn trưởng Triệu đi."
"Không thể nói là phó đoàn trưởng Triệu nữa." Mạnh Tử Hành ở bên cạnh cười nói: "Triệu Khác thăng chức."
Tô Mai sững sờ, vui mừng hỏi: "Đã có nghị định bổ nhiệm rồi ư?"
Triệu Khác nắm cả hai chân của cô cõng cô lên: "Buổi sáng mới có, tới tháng sau mới tăng lương."
"Tăng bao nhiêu thế?"
"Mười mấy tệ."
"Đoàn trưởng Triệu." Tô Mai nằm trên lưng anh cười nói: "Ngày mai em cũng sẽ lãnh lương, năm tệ bốn."
Tiền lương một tháng của cô là mười tám tệ, tháng trước đi làm chín ngày.
"Ừm, không tệ." Triệu Khác cười nói: "Đủ cho cả nhà chúng ta ăn mấy bữa thịt."
"Ha ha...' Mặc dù rất ít nhưng trong lòng Tô Mai cũng có cảm giác thành tựu.
"Tiểu Mai." Triệu Khác im lặng trong chớp mắt rồi nói: "Ngày mai ba mẹ và anh ba sẽ đến đây..."
Triệu Khác còn chưa nói xong đã cảm giác được bắp đùi dưới tay đột nhiên bị kéo căng, người trên lưng tiến vào tình trạng đê phòng. Lần này... Đã là lần thứ ba, hình như chỉ cần nhắc tới ba mẹ vợ, cảm xúc của Tiểu Mai tức khắc không đúng lắm. Nhưng mà vì sao? Tại sao là đề phòng?
Tô Mai cắn môi, có phần vò đã mẻ không sợ nứt' gối đầu lên vai anh, nhìn sang khe núi lâm vào màn đêm: "Khi nào vào ngày mai?"
"Hai giờ chiều, cũng có thể là tối nay."
""
"Tiểu Mai." Triệu Khác do dự một lát mới mở lời: "Trước khi theo quân, em có cãi nhau với ba mẹ không?”
"Không có.' Sau đó Tô Mai trâm mặc một lát: 'Em sợ nhìn thấy họ sẽ nghĩ đến anh Kiến Nghiệp."
Triệu Khác: ”...'
Đau lòng!
Người đến thì chắc chắn phải sắp xếp chỗ ở.
Trong nhà còn có phòng nhỏ phía đông không có người ở, trong phòng có hai kệ để đồ, trên kệ đựng đầy đồ trước kia kéo vê từ khu gia quyến, còn đồ ăn thức uống mà ba mẹ anh chị dâu và chiến hữu của Triệu Khác gửi tới, cùng với quà tặng nhận được trong lễ cưới này.
Nên dọn ra từ mấy ngày trước để bố trí.
Chỉ là Tô Mai sinh ra tâm lý mâu thuẫn, lợi dụng việc bận bịu làm cái cớ, trì hoãn không động vào chúng nó.
Hôm nay cũng thế, đùi cô bị cọ đau nhức, cũng không dùng dị năng chữa trị, cô lấy thái độ gân như trốn tránh mà giao việc dọn phòng cho Triệu Khác.
Triệu Khác gọi tiểu đoàn trưởng Vương tới, đem hai rương gỗ lim đựng chăn lông và chăn cưới đến trong phòng Tô Mai đặt xuống làm bàn trang điểm, chuyển kệ vào nhà kho, bày lại đồ ăn thức uống.
Tô Mai ngồi yên trên ghế ngoài nhà chính, nhìn mấy đứa bé chơi đùa trong sân, Triệu Khác ra vào bận rộn, một cảm giác cô đơn như bị cách ly ra khỏi trần thế.
Cùng lúc đó, ba Tô mẹ Tô trên xe lửa cũng lăn lộn khó ngủ, lo lắng bất an.
Bọn họ đã sợ giấc mơ là thật, lại sợ giấc mơ không phải sự thật.
Giấc mơ là thật, vậy đã nói Tiểu Mai đã đi theo Kiến Nghiệp.
Bọn họ đã mất đi Kiến Nghiệp đồng thời cũng mất đi đứa con gái.
Nhưng nếu giấc mơ không phải sự thật, Tiểu Mai mất Kiến Nghiệp phải vượt qua quãng đời còn lại như thế nào đây?
Còn có, còn có con gái bé bỏng của bọn họ, có phải cuối cùng họ không thể gặp được con bé nữa không?