[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 244 - Chương 244: Cô Ta Không Nhận Anh (1)

Chương 244: Cô ta không nhận anh (1) Chương 244: Cô ta không nhận anh (1)Chương 244: Cô ta không nhận anh (1)

Ngày xưa thì không đề cập tới, đối với họ con gái nhỏ là nỗi tiếc nuối chôn sâu trong ký ức, chỉ khi nào trao cho bọn họ hy vọng lại khiến bọn họ mất đi, sao đó không phải một kiểu đau thương khác.

"Ông già, có thể nào Tiểu Nha, Tiểu Nha không nhận tôi không?" Nếu không phải năm đó bà ấy quá tự phụ thì sao lại khiến cô ấy không có cơ hội ra đời.

Ba Tô nắm chặt tay của bạn già: "Gặp người rồi nói sau, bây giờ nghĩ nhiêu cũng vô dụng.....

"Em đang suy nghĩ gì?" Triệu Khác bưng bồn nước ấm tới.

Tô Mai lắc đầu: "Bố trí xong chưa?"

"Muộn quá rồi, ngày mai anh đi hậu cần lấy giường và bàn. Anh và bà Vương phải đem cây kim ngân đi ngâm nước." Triệu Khác nói: "Anh đỡ em vào nhà, em lau qua vết thương trên đùi rồi đi ngủ sớm một chút."

"Triệu Khác." Tô Mai ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mê mang hỏi: "Tại sao anh đối xử tốt với em vậy?"

Triệu Khác sững sờ nhìn cô, thấy được sự yếu ớt mà cô giấu ở chỗ sâu trong đôi mắt.

"Tiểu Mai." Yết hầu của Triệu Khác bỗng nhúc nhích một cái, tiếng nói trầm thấp bảo: "Anh có từng nói với em không, rằng anh muốn làm bạn với em đến già, dắt tay nhau trong suốt quãng đời còn lại."

"Trong bệnh viện, hình như anh từng nói một lần."

"Đây chính là lý do em muốn."

"Triệu Khác." Hai con ngươi của Tô Mai lấp lóe dưới ánh đèn: "Nếu như, em nói là nếu như, em không phải..." Em không phải Tô Mai, anh sẽ còn tốt với em nữa không?

Lời đến khóe miệng, Tô Mai vẫn nhút nhát, cô chán nản nói: "Nếu em không hoàn mỹ như anh tưởng tượng, có phải anh sẽ rất thất vọng không."

"Giống như vợ trước của anh..."

"Nói bậy bạ gì đó!" Triệu Khác gõ một ngón tay lên đầu cô, trách mắng: "Đừng suy nghĩ lung tung, mau tắm rồi ngủ đi."

"Chẳng lẽ anh kết hôn với cô ta không phải ôm suy nghĩ sống với nhau cả đời hay sao?"

Triệu Khác hơi suy nghĩ, cười nói: "Em muốn biết?"

Tô Mai chân chừ một lúc, gật đầu.

Triệu Khác buông bồn xuống, kéo cái ghế ngồi đối diện cô: "Khi cưới cô ta, anh còn thực sự nghĩ đến việc bạch đầu giai lão. Chẳng qua sự gắn bó trong hôn nhân không phải chỉ tưởng tượng thôi là được, cô ta muốn được ở bên anh, đó là thứ mà anh không thể cho cô ta nhất trong cuộc hôn nhân mười năm."

"Nói thật ra thì ngay từ lúc chúng anh bắt đầu quen biết đã là sai lâm." Triệu Khác nhấc phích nước nóng lên rót cho Tô Mai chén trà rồi tiếp tục nói: "Năm đó nhờ vào thành tích xuất sắc, anh lấy được một suất đi du học của trường. Trước khi đi, một đám bạn học quen biết ở tiệm cơm làm cho anh một bữa tiệc mừng đưa tiên, Trương Hinh Vân là người chơi đàn dương cầm trong tiệm."

"Đêm đó mọi người đều uống hơi nhiều, cụ thể anh cũng không nhớ rõ, khi tỉnh lại, anh với cô ta nằm trên một giường. Anh muốn học học viện lục quân, thanh danh không thể có chỗ bẩn, nhà anh bèn đến nhà họ xin cưới."

"Khi mới kết hôn anh cũng từng nghĩ sẽ gìn giữ hôn nhân của mình, chỉ tiếc rốt cuộc khi đó anh vẫn rất trẻ tuổi, lý tưởng nước nhà mới là hàng đầu. Ngày thứ hai sau khi kết hôn, anh lập tức ôm một bầu nhiệt huyết bước lên máy bay tiến về Liên Xô. Du học trở về, nhà anh đều không về nước, anh bèn cầm thư của thầy đi Tây Nam. Cho nên mặc kệ bắt đầu như thế nào, trong hôn nhân giữa anh và Trương Hinh Vân, anh đều là bên thua thiệt."

"Được rồi, kể chuyện xong." Triệu Khác cúi người sờ nước trong chậu, đưa cho Tô Mai nói: "Không nóng, rửa bây giờ là vừa vặn, đi thôi, tắm rồi đi ngủ sớm một chút."

Tô Mai bưng bồn vào nhà, ngay lúc quay người đóng cửa ánh mắt cô lướt qua Triệu Khác, anh đang cầm điếu thuốc nhóm lửa. ...

Hôm sau, Triệu Khác dậy thật sớm, đẩy cháo trên lò nấu ra, vội vàng đi hậu cần kéo giường và bàn trở vê, chuyển vào phòng nhỏ phía đông.

Tô Mai dựa vào khung cửa nhìn bóng dáng bận rộn của anh, mím môi, vê phòng lấy màn cửa làm lúc kết hôn đưa cho anh, xoay người đi vào nhà kho, lôi ra trà cụ trong sọt tre, phích nước nóng dùng nước sôi rồi bưng tới.

"Chân em đau thì ngoan ngoãn ngồi đó nghỉ ngơi." Triệu Khác treo màn cửa xong, nhảy xuống ghế nói: 'Muốn bố trí thế nào thì nói với anh, đừng chạy tới chạy lui."

Tô Mai đặt đồ lên bàn dọn xong, quay đầu lại nhìn thử, phòng rất lớn, một giường một bàn hai ghế dựa chỉ chiếm hai phần không gian nho nhỏ: "Sao anh chỉ dời một chiếc giường, còn anh ba ở đâu?”

"Tiểu Mai." Triệu Khác lau ghế đỡ cô ngồi xuống, nói: "Chúng ta nói chuyện."

Dáng vẻ này của anh rất nghiêm túc, Tô Mai đột nhiên hồi hộp: "Nói, nói chuyện gì?"

"Ba mẹ và anh ba tới, thấy chúng ta ở tách ra." Triệu Khác ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, hỏi: "Vậy có không ổn lắm không?"

"AI" Tô Mai không ngờ rằng anh cần cái này: "Có không?"

"Em cảm thấy thế nào?"

Tô Mai mờ mịt trừng mắt nhìn, cô lại không chung đụng với hai người nhà họ Tô, sao cô biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment