Chương 245: Cô ta không nhận anh (2)
Chương 245: Cô ta không nhận anh (2)Chương 245: Cô ta không nhận anh (2)
Trong trí nhớ bọn họ đối xử với Lâm Kiến Nghiệp ngược lại còn tốt hơn con ruột, đối với nguyên chủ họ cũng thương yêu cưng chiều cực kì, bảo sao làm vậy.
Triệu Khác vỗ trán, nói thẳng: "Đợi lát nữa anh chuyển đồ vào phòng em, để dành phòng đó cho anh ba ở."
Tô Mai bỗng nhiên giật mình, bật thốt lên: "Không được!"
Cho dù Triệu Khác có chuẩn bị tâm lý, nhưng anh vẫn bị thái độ không hề do dự của cô đâm một cái: "Có Tiểu Du và Tiểu Hắc Đản mà, em sợ cái gì?"
Đối diện với con ngươi sâu thẳm của Triệu Khác, Tô Mai vô ý thức tránh né, tìm bừa một cái cớ nói: "Giường, giường nhỏ như vậy, bốn người ngủ thì chật lắm, vả lại, vả lại Tiểu Hắc Đản còn thích tè dầm, anh không chê chăn mền của chúng ta có mùi à?"
"Giường nhỏ thì anh làm rộng thêm, chăn mền có mùi thì đổi." Triệu Khác đặt cánh tay lên trên mặt bàn, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ xoắn xuýt của Tô Mai, cười nói: "Còn có lý do gì không?"
Tô Mai nhìn nụ cười trên mặt anh, có cảm giác như cô bị nhìn thấu, bèn không lưỡng lự phản kích lại: "Bọn họ thích Lâm Kiến Nghiệp đến vậy, nhìn thấy anh ở chung với em, nói không chừng họ sẽ cảm thấy anh cướp vị trí của anh ấy."
Triệu Khác lập tức đen mặt: "Bọn họ là ba mẹ em hay là ba mẹ Lâm Kiến Nghiệp? Em thấy nhà ai mất con rể lại muốn con gái ở góa?"
"Bọn họ xem anh Kiến Nghiệp là con trai nuôi, tình cảm ấy có thể giống con rể bình thường của người ta hay sao?"
Triệu Khác nghẹn họng.
Cảm xúc căng thẳng của Tô Mai đột nhiên thả lỏng, lập tức sảng khoái nói: "Thừa dịp lúc này còn sớm, đoàn trưởng Triệu, tranh thủ thời gian đi chuyển cái giường đi."
Triệu Khác khẽ nghiêng lên trên ghế dựa, hai tay ôm ngực, không vui bảo: "Không muốn chuyển."
Tô Mai vừa muốn nói gì, lập tức nghe một tiếng phốc, giống như canh trong phòng bếp bị tràn ra ngoài.
Tô Mai vội vàng đứng dậy đi phòng bếp, xốc lên nắp nồi kêu phốc phốc', câm thìa quấy cháo, quay người làm việc.
Ăn cơm xong, Triệu Khác đi bộ quân sự, ba đứa lớn qua nhà sát vách lên lớp, Tô Mai mang theo Tiểu Du đến nhà ăn nông khẩn bắt đầu làm việc.
Đốt giường sưởi lên, mang từng quả trứng giống ngày hôm qua lên.
Bận rộn cho tới trưa, giữa trưa ăn cơm xong, Triệu Khác mượn chiếc xe .Jeep tám người, chở Tô Mai và mấy đứa bé rồi xuất phát.
Gần như ngay lập tức, ba Tô và mẹ Tô đã nhận ra cô chỉ bằng ánh mắt của Tô Mai lạ lẫm trông lại đây.
Mẹ Tô bắt lấy cổ tay của ba Tô, run môi kích động nói: "Là Tiểu Nha, là Tiểu Nha..."
Ba Tô lau mặt, giờ khắc này ông ấy cũng không biết nên vui mừng hay đau lòng, ông ấy loạng choạng đi về trước và nói: 'Đừng kích động, con bé có về cũng không biết chúng ta, bà đừng dọa con bé."
"Được được, tôi không kích động, tôi không kích động." Mẹ Tô kéo ống tay áo qua quýt lau mắt, vẫy tay kêu lên: "Tiểu Hắc Đản, Tiểu Mệ-"
'Mệ' là tiếng thứ tư, Tô Mai cho rằng mình nghe lâm, kinh ngạc xoa lỗ tai.
Ba Tô giật mình, vội vàng giật cánh tay của bạn già: 'Là 'Maï, tiếng thứ hai, bà đừng gọi sai."
"Không thể nhận ư?” "Quen rồi mới nói, bây giờ bà vừa đến đã nói ra thân phận của con bé, sao con bé biết bà là tốt hay là xấu."
"Tôi là mẹ con bé."
Ba Tô vẫn là câu nói đó: "Con bé không biết bài!"
"Mẹ, mẹ." Tiểu Hắc Đản kéo ống quần của Tô Mai kêu lên: "Là bà ngoại, ông ngoại, còn nữa mẹ nhìn người đằng sau khiêng bao lớn kìa, là cậu ba đó."
"Oa ha ha." Tiểu Hắc Đản vui vẻ nói: "Tất cả mọi người đều tới."
Cậu bé dứt lời, buông quần của Tô Mai ra rồi vọt tới.
Đang vào giờ cao điểm ra khỏi trạm, người đến người đi hò hét ầm ï.
Tiểu Hắc Đản đột nhiên xông ra ngoài, Tô Mai giật nảy mình, vội vã muốn đuổi theo, Triệu Khác kéo ống tay áo của cô lại, đưa Tiểu Du cho cô rồi bảo: "Anh đi, em trông Niệm Doanh và Tiểu Cẩn."
Tô Mai tiếp nhận Tiểu Du khẽ gật đầu, nhìn anh đuổi theo cậu bé, cô bèn đỡ Triệu Cẩn dẫn theo Lâm Niệm Doanh đứng sang bên cạnh.
"Bà ngoại, ông ngoại." Tiểu Hắc Đản kêu to rồi vọt tới trước mặt hai người, cười ha ha nói: "Cháu nhớ ông bà muốn chết đi được, ông bà có nhớ cháu không?"
Ba Tô buông tay bạn già ra, xoay qua ôm cậu bé nói: "Nhớ nhớ, mỗi ngày ông bà đều nghĩ Tiểu Hắc Đản ăn được không, mặc ấm không."
"Ha ha... Cháu cũng nhớ ông bà lắm." Tiểu Hắc Đản nói xong vẫy tay với người sau lưng ba Tô: “Cậu ba.”
Anh ba Tô khiêng bao tải quá lớn, bị đám người đẩy ra nên không qua được, chỉ ngẩng đầu đáp lại.
Mẹ Tô theo thói quen nhéo quần áo trên người cậu bé, nhìn độ dày rồi sau đó lại sờ lên khuôn mặt của cậu ấy, cười nói: "Sao bà thấy Tiểu Hắc Đản nhà ta mập mạp trắng trẻo hơn thế." "Thật ạ!" Tiểu Hắc Đản bưng mặt, không dám tin mà nói: "Bà ngoại, cháu trắng hơn thật ạ?”