[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246: Nói (1)

Chương 246: Nói (1) Chương 246: Nói (1)Chương 246: Nói (1)

"Để ông xem xem." Ba Tô nhấc cằm của cậu bé lên quan sát tỉ mỉ: "Hình như..."

Tiểu Hắc Đản trừng đôi mắt to căng tròn, mong đợi nhìn ông ấy.

"Trắng hơn một chút xíu đó." Ba Tô nhịn cười bảo.

"Ha ha..." Tiểu Hắc Đản nâng mặt cười vui vẻ cực kỳ: "Cháu trắng hơn rồi, sau này mọi người cũng đừng gọi cháu là Tiểu Hắc Đản nữa, cháu phải gọi là Tiểu Bạch Đản."

Triệu Khác đón đám người, đi một mạch ngược chiều chen vào, nói: 'Ba, mẹ, con là Triệu Khác, ba mẹ đi đường vất vả."

Hai người dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá Triệu Khác từ trên xuống dưới, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng dáng dấp anh đẹp trai thật đấy!

"Chú Triệu, chú Triệu." Tiểu Hắc Đản hưng phấn nói: "Cháu trắng hơn rồi, ha ha cháu trắng hơn rồi."

Triệu Khác xoa đầu cậu bé, nhìn lướt qua phía sau, tìm đúng anh ba Tô có khuôn mặt khá giống Tô Mai, tiếp nhận bao tải và bao to trong tay anh rồi nói: "Anh ba, em là Triệu Khác, anh ôm Niệm Huy, đỡ ba mẹ chậm rãi đi ra ngoài, Tiểu Mai và mấy đứa bé ở cổng ra, để em khiêng đồ cho."

Anh ba nhìn hai tay trống trơn, cười hơi câu nệ, đi đến trước mặt hai người nhận lấy Tiểu Hắc Đản, đỡ mẹ Tô đi ra phía ngoài nói: "Ba mẹ đi thôi, em gái đang đứng ngoài chờ kìa."

"Mẹ thấy rồi." Ánh mắt mẹ Tô xuyên qua đám người nhìn thẳng vào Tô Mai, gần như tham lam nhìn chằm chằm không di động.

Tô Mai nhíu mày, trong vô thức để Tiểu Du che trước người mình, một lát sau lại cảm thấy mình làm vậy e là sẽ trái với thiết lập nhân vật, lại vội vàng dời Tiểu Du đi, chuyển dị năng qua phần mắt, hơi đâm nhẹ khiến ánh mắt của cô mau chóng đỏ lên.

Mấy người đi theo dòng người đến gần đó, mẹ Tô tránh khỏi tay của anh ba Tô, tiến lên một bước vừa định nói cái gì, Tô Mai đã ôm Tiểu Du nhào vào trong ngực bà ấy, hơi nức nở nói: "Mẹ, mẹ..."

Mẹ Tô khẽ giật mình, toàn thân đều mơ hồ, đây là Tiểu Mai?! Không đúng, nếu là Tiểu Mai nhào vào trong ngực thì thân thể sẽ không cứng đờ như thế, bà ấy nghĩ đến mũi lại cay, chẳng trách ông già không cho bà ấy gọi ra, trong lòng con bé còn đề phòng bà ấy.

"Tiểu Nha... Hức... Tiểu Nha của mẹ, mẹ nhớ con quá..."

"Dì”" Từ trước đến nay Tiểu Du chưa từng thấy Tô Mai khóc thút thít, một bên khác còn có mẹ Tô mà cậu bé không quen biết, nhất thời bị dọa: '"Hức dì... Không khóc...

Tô Mai giật mình, vội tránh khỏi cái ôm của mẹ Tô, lau nước mắt trên mặt Tiểu Du, ôm cậu bé lắc lư rồi nói: "Rồi rồi, Tiểu Du không khóc nào, không khóc, là dì không đúng, dọa Tiểu Du nhà mình rồi."

"Được rồi đừng khóc." Ba Tô kéo bạn già còn đang nghẹn ngào: "Đừng dọa bọn nhỏ."

Mẹ Tô ngẩng đầu nhìn lướt qua Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh hơi ngẩn ngơ, vội vã lau nước mắt trên mặt, cười nói với hai người: "Bé ngoan, các cháu ai là Niệm Doanh, ai là Tiểu Cẩn thế?"

Khi ảnh gia đình đến nhà họ Tô thì họ vừa khởi hành rời đi, nên họ chỉ biết tên của mấy đứa bé chứ không khớp mặt.

"Bà ngoại." Triệu Cẩn cười nói: "Cháu là Triệu Cẩn."

"Bà ngoại, cháu là Niệm Doanh.”

"Tốt, tốt." Mẹ Tô một tay dắt một đứa, khóe mắt nhìn thấy chân của Triệu Cẩn lại đau lòng một hồi. "Ba, mẹ, anh ba." Tô Mai chuẩn bị tâm lý sẵn cho mình, dỗ dành Tiểu Du xong thì chào hỏi mấy người: "Chúng ta ra ngoài đi, xe ở bên ngoài."

Hai ông bà nhà họ Tô nhìn Tô Mai, từ ái khẽ gật đầu.

Anh ba Tô xoa nhẹ đầu của Tô Mai, cười khà khà nói: "Em gái, để anh ôm thằng bé đi, em đi đỡ ba, ông ấy và mẹ ở nhà nhớ em mà đêm nào cũng ngủ không ngon."

Anh ấy nói xong, không đợi Tô Mai đáp lại đã đoạt lấy Tiểu Du, trước khi cậu bé kêu khóc, anh ấy đã liên tục nâng cậu bé lên cao mấy lần, chọc cho Tiểu Du cười khanh khách không ngừng.

Tô Mai không nhìn Tiểu Du nữa, tiến lên đỡ lấy ba Tô, đi theo sau mẹ Tô, Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn ra bên ngoài nói: "Ba, buổi trưa mọi người ăn cơm trên xe ăn chưa?”

Ba Tô nhìn bàn tay trên cánh tay hơi sững sờ, ở nhà Tiểu Mai nũng nịu đỡ ông ấy thì sẽ ôm toàn bộ cánh tay, không giống hiện tại, cho dù dìu ông ấy thì thân thể cũng cách ông ấy một khoảng cách: "Đã ăn rồi."

Ổn định tâm thần, ba Tô cười nói: "Lúc đến, chị dâu cả của con nướng bánh với dưa muối, trên xe có đồng chí mang theo chén ấm đưa nước sôi, nhận một lọ bánh cua với dưa muối, ba với mẹ và anh ba con đều ăn no nê."

Tô Mai nhìn lướt qua mái tóc hoa râm và gương mặt già nua của ông ấy, lòng hơi chua xót: "Ở trên xe mấy ngày, cũng không nói là ăn ngon được. Ba và mẹ lớn tuổi như vậy rồi, mang bánh bột ngô ăn mấy ngày cũng không sợ đau bụng."

Ba Tô nghe mỗi chữ mỗi câu, vẻ mặt căng cứng đột nhiên thả lỏng, trong lòng ấm áp mà không nói ra được.

"Chị dâu cả của con dùng bột kiều mạch mới đánh để nướng bánh." Mặt mày của ba Tô giãn ra, nói: "Bình thường ở nhà còn không ăn được đâu."
Bình Luận (0)
Comment