Chương 247: Nói (2)
Chương 247: Nói (2)Chương 247: Nói (2)
Triệu Khác đi trước một bước khiêng đồ lên trần xe cột chắc mới tới đón người, nghe vậy không khỏi nói: 'Bên cạnh có một tiệm ăn nhà nước, Tiểu Mai, dẫn ba mẹ qua đó lót dạ.”
"Đi chỗ đó làm gì, lãng phí tiền.' Mẹ Tô quay đầu trừng ông cụ một cái, quay đầu hỏi Triệu Khác: "Chỗ này cách quân đội các con xa không?"
"Đi hơn một tiếng ạ." Triệu Khác nói.
"Vậy thì mau về nhà, bây giờ thế nào cũng phải bốn giờ rồi."
Xe lửa trễ giờ, Triệu Khác giơ tay nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ ba mươi.
"Tiểu Mai." Triệu Khác ném chìa khóa xe cho Tô Mai: "Em đưa ba mẹ bọn họ lên xe trước, anh đi mua chút đồ ăn."
"Được."
Triệu Khác đi rất nhanh, Tô Mai vừa dẫn người lên xe ngồi xuống, anh đã cầm một bao bánh nướng ngọt tới: "Ba, mẹ, anh ba, ăn trước để lót dạ."
"Cho bọn nhỏ." Ba người vội xua tay.
"Con mua nhiều." Triệu Khác lần lượt đưa từng cái cho mọi người, sau đó khởi động xe.
Trên đường đi mẹ Tô vẫn luôn chăm chú kéo tay Tô Mai, mặc dù ba Tô đã kiềm chế, nhưng thỉnh thoảng cũng chú ý tới mọi hành động của Tô Mai.
Ông ấy tự cho là làm rất bí ẩn, nhưng lại không biết ngũ giác của Tô Mai nhanh nhạy, xem hết mọi cử động của ông ấy.
Theo trực giác Tô Mai thấy không đúng lắm, bọn họ căng thẳng vì cô như vậy làm gì? Chẳng lẽ là sợ Lâm Kiến Nghiệp đã mất, cô không chịu nổi?
Nghĩ về tình cảm giữa nguyên chủ với Lâm Kiến Nghiệp, còn có bệnh tim của nguyên chủ, Tô Mai cảm thấy cũng có chút khả năng.
Triệu Khác cũng cảm thấy không đúng, vẻ mặt của ba mẹ đều ốm yếu xanh xao, nhất là ba vợ, mặc bộ quần áo lên người trống không rõ ràng như vậy, nhưng Tiểu Mai giống như giả vờ không thấy, sau khi lên xe cũng không thấy cô hỏi thăm bệnh tình của ba mẹ tiếng nào. ...
Cuối cùng Triệu Khác vẫn không tiếp tục chuyển thêm một cái giường trở về.
Tô Mai không có cách nào, vừa về đến nhà bảo anh mang hai người vào phòng nhỏ phía đông nghỉ ngơi, sau đó liên tục đi đến căn phòng ấy, đóng gói đồ của anh ném lên trên giường mà cô và Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du ngủ, dành ra phòng cho anh ba Tô.
"Anh ba." Tô Mai thu dọn đồ đạc ra, nói với anh ba Tô đang chơi đùa với Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du ở trong viện: "Anh cứ để hai đứa chơi trong viện, anh đi tắm rồi ngủ một giấc đi?"
Trong phích nước nóng có nước nóng, lò lửa cũng được đẩy ra, một người tắm không thành vấn đề.
"Để ba mẹ tắm trước đi."
Mặc dù trời còn chưa nóng, nhưng ngồi xe lửa mấy ngày liền, trên thân thể ba người cũng toàn là mùi lạ.
Chút nước nóng này cũng không đủ cho hai người tắm.
Tô Mai xắn tay áo đi vào phòng bếp, vặn vòi nước rồi xả đầy một thùng một thùng nước xách vào nhà đổ vào nồi lớn, đốt lửa dưới lò và cho thêm củi, rồi quay vào nhà kho, múc bột mì nhào bột cán mì sợi, cắt thịt khô xào đồ ăn.
Cô bận rộn trong phòng bếp, nhưng không biết cảnh cô mới xách nước đều bị hai người ở phòng nhỏ phía đông đang nói chuyện với Triệu Khác nhìn thấy qua cửa sổ pha lê.
"Cái này, cái này... Mẹ Tô hoảng sợ trái tim nhảy thình thịch, thật lâu sau mới lấy lại tinh thân, buông nước đường đỏ xuống, lập tức bắt được tay của Triệu Khác kêu lên: "Triệu Khác, con biết mà, Tiểu Mai nhà ta có bệnh tim, con bé, con bé cũng không thể làm việc nặng."
Ba Tô không nói gì, nghiêm mặt đứng dậy, xoay người ra khỏi cửa đi thẳng đến phòng bếp.
Tô Mai đang xào trên bếp, nồi sắt không lớn bị cô cầm trong tay, thịt khô, nấm, măng khô bị cô xào qua lại tung bay trong nồi.
Tô Mai nghe thấy tiếng bước chân không đúng, vội vàng buông nồi xuống, cầm nồi đảo thức ăn: "Ba."
"Ừm"" Ánh mắt ba Tô nhìn sắc mặt Tô Mai một hồi, thấy sắc mặt cô không trở nên trắng bệch, đôi môi cũng không biến thành màu tím thì nhẹ nhàng thở ra, dặn dò: "Tiểu Mai, thân thể con không tốt, xách nước như vừa nãy cũng không được, muốn múc nước chẳng phải trong nội viện có anh ba của con à? Kêu một tiếng là được, đâu cần con phải tự mình ra tay."
"À." Tô Mai không ngờ ba Tô tới vì việc này, vội nghe lời gật đầu: "Vâng, con nhớ kỹ."
Ba Tô thấy con gái nghe lời khuyên thì sắc mặt hòa hoãn, đánh giá phòng bếp một vòng, đi đến bên lò nấu ngồi xuống ghế nhỏ hỗ trợ đốt lửa.
Mẹ Tô theo sát phía sau, đi đến xem vài lần, kéo ống tay áo lên rửa tay rồi đoạt cái nồi trong tay Tô Mai: "Con làm mì nước à? Để mẹ làm, con đi ra ngoài nghỉ ngơi đi."
"Không phải mỳ nước, là mì khô."
"Được được, mặc kệ là mì gì, mẹ cam đoan sẽ làm thơm ngào ngạt, ngoan, con mau đi ra ngoài, không có việc gì thì đi nhìn xem mấy thứ ba mẹ mang từ quê quán đến cho con."
Tô Mai bị mẹ Tô đuổi ra phòng bếp, ngẩng đầu thấy Triệu Khác dù bận vẫn ung dung mà tựa vào tường bên cạnh ao.