Chương 248: Nói (3)
Chương 248: Nói (3)Chương 248: Nói (3)
"Anh đứng đây làm gì?" Tô Mai vặn vòi nước rửa tay.
"Bị ba mẹ chê." Triệu Khác bất đắc dĩ giang tay ra: "Nên anh phải tự kiểm điểm."
"Chê!" Tô Mai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: "Ba mẹ chê anh cái gì?"
"Chê anh vô dụng, làm em mệt mỏi xách nước làm việc nặng chứ sao."
Tô Mai ngượng ngùng cầm khăn lau tay, đi hành lang vào nhà chính: "Lần sau em chú ý."
"Lời này em đã nói không dưới ba lần." Triệu Khác theo cô đi hành lang vào trong phòng: "Nhưng lần nào em làm được?"
Tô Mai yên lặng, ở tận thế cô đã quen phụ nữ như đàn ông, đàn ông như gia súc, mấy việc này ở trong mắt người khác trông như rất nặng, không nên do phụ nữ làm, đến chỗ cô lại là việc nhỏ qua quýt bình thường.
Mẹ Tô bọn họ mang không ít đồ, mì kiêu mạch, bột khoai tây nhà làm, tương đậu nành, dầu, khoai lang khô phơi năm ngoái, đồ ăn khô, giày cỏ thành chuỗi, đế giày lớn nhỏ, áo da dê, quần áo trong làm bằng bông, quần lót và băng vệ sinh nhìn có vẻ là cho cô.
Tô Mai cất kỹ thứ thuộc vê mình, sau đó nhìn một đống thức ăn thức uống nói: "Bỏ vào nhà kho đi."
"Được." Triệu Khác cầm nửa túi mì kiều mạch, bột khoai tây và khoai lang khô.
Tô Mai ôm lấy tương đậu nành, đồ khô, còn có mấy chai dầu đi sau lưng anh vào nhà kho.
Nhà kho và phòng bếp cách nhau một bức tường, hai người từ xa đã nghe thấy mẹ Tô nói: "Ba sắp nhỏ, khi nào chúng ta mới làm rõ với Tiểu Nha đây? Tôi nhìn con bé khách khí với tôi lại thấy khó chịu trong lòng." "Nghe Tiểu Mai nói, sau này nơi con bé đầu thai tên là tận thế, khắp nơi đều là người chết sống lại, bà nghĩ đi, hoàn cảnh như vậy không có lòng phòng bị thì sao mà sống sót được." Ba Tô nói: "Chúng ta không thể gấp gáp, từ từ sẽ đến."
Trước đó Tô Mai còn không có để ý, nghe thấy hai chữ 'tận thế thì lòng hoảng hốt, thứ trong tay rơi lộp bộp' xuống đất, có chiếc bình vỡ ngay tại chỗ, thứ bên trong chảy đầy đất.
Mẹ Tô nghe tiếng đi ra, nhìn sắc mặt Tô Mai xanh trắng thì bị đến mức ném chày cán bột trong tay một cái: "Tiểu, Tiểu Nha, con nghe thấy đó, ba mẹ cũng nghe chị con báo mộng mới biết nhiều năm như vậy con luôn ở tận thế..."
Triệu Khác bỏ đồ trên tay xuống, nắm eo của Tô Mai muốn mang cô rời khỏi mảnh vỡ dính dầu trên đất.
Theo mẹ Tô càng nói càng nhiều, Tô Mai cũng ngày càng căng chặt thần kinh, ngay khi Triệu Khác giơ tay qua, cô vô thức nắm lấy cổ tay của anh, nhấc chân tấn công.
Trong lòng Triệu Khác kinh sợ, nhưng anh không dám lui về sau, buông tay ra, sợ cô không cẩn thận giẫm lên mảnh vụn làm mình bị thương.
Tô Mai đá một cước lên trên bàn chân anh, vang một tiếng răng rắc' giòn giã.
Triệu Khác đau đến mức mặt tái xanh, mồ hôi lạnh rơi xuống.
“Triệu Khác!" Tô Mai ngơ ngác nhìn anh.
Triệu Khác lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi cười nói: "Không có gì!"
Tô Mai nhìn anh một lát, ngôi xổm xuống, giơ tay đặt lên đùi anh.
Ba Tô nghe tiếng đi ra, thấy Triệu Khác muốn hung hăng tát mình hai cái, sao có thể quên đây không phải quê hương mình, Triệu Khác là quân nhân, tại sao có thể yếu, lời vừa rồi anh đều nghe được.
Anh sẽ nghĩ gì? Là một quân nhân căn chính miêu hồng, nếu anh không tin những lời ma quỷ, khi anh ở cùng người vợ mắc bệnh tâm thần cũng không sao, nếu như ... Anh sẽ nghĩ gì về Tiểu Nha?
"Triệu Khác." Ba Tô lôi kéo người bạn già vẫn đang nói không ngừng: "Rất xin lỗi, ba quên mất đây là quân doanh. Nhìn ba và mẹ con đang nói cái gì vậy? Trò chuyện cái gì không tốt, lại bắt đầu nói vê những câu chuyện ma..."
Triệu Khác muốn tin ông ấy, nhưng cái nóng thiêu đốt và cơn đau ở chân anh lại quá thật.
Nhắm mắt lại, Triệu Khác đợi Tô Mai buông tay ra, nâng cô ấy dậy nói: "Vào nhà nói chuyện."
Thời điểm này cuối cùng cũng đến rồi, Tô Mai bình tĩnh chưa từng có.
"Anh ba.' Triệu Khác không muốn có người thứ tư biết chuyện này, quay sang anh ba Tô: "Tiểu Mai muốn ăn cá, anh có thể dẫn bọn trẻ đi bắt hai con ở con lạch dưới chân núi không."
Anh ba Tô liếc nhìn những thứ rơi trên mặt đất, sau đó nhìn vẻ mặt của ba mẹ và em gái, anh ấy không dám hỏi thêm câu nào, lên tiếng, đưa cho Lâm Niệm Doanh cái giỏ, đưa cho Tiểu Hắc Đản một cái xiên gỗ nhọn, cõng Triệu Cẩn, ôm Tiểu Du
Nhi: "Đi, xuống núi bắt cá -"
"Ah, chúng ta đi bắt cá đi thôi." Tiểu Hắc Đản hét lên, cầm một chiếc xiên gỗ, lao ra khỏi nhà trước.
Lâm Niệm Doanh bất an liếc nhìn về hướng Tô Mai, cầm chiếc giỏ nhỏ do dự một lúc.
"Đi thôi." Triệu Cẩn quay lại vẫy tay: "Có ba của anh ở đây, không sao cả."
Triệu Khác nắm chặt tay Tô Mai đi vào phòng, quay đầu lại nhìn cô đang rất yên lặng, trong lòng chợt nhói đau: “Đừng sợ." Trong phòng chỉ có hai cái ghế, Triệu Khác đỡ Tô Mai ngồi xuống giường, cầm hai cái ghế đặt ở trước giường, đối với hai người già đang lo lắng không yên nói: "Ba, mẹ, ngồi đi."
Ba Tô và mẹ Tô nhìn nhau, bước đến ghế ngồi xuống.