Chương 249: Nói ra, làm ruộng (1)
Chương 249: Nói ra, làm ruộng (1)Chương 249: Nói ra, làm ruộng (1)
"Ba." Triệu Khác cầm lấy tay Tô Mai, ôm ở trong lòng bàn tay, nhìn về phía ba Tô nói: "Ba nói đi."
"Triệu Khác, con đừng lo lắng, ba với mẹ con hứa về sau ở nhà sẽ không kể chuyện ma nữa..."
"Bal" Triệu Khác kéo ống quần, vừa nói vừa ấn vào vết thương: "Tiểu Mai đạp vào chỗ gãy xương, bây giờ đã lành rồi."
Tô Mai: "Không có."
Đương nhiên Triệu Khác biết mình không gãy, không muốn cùng ba Tô vòng vo, cho nên muốn lừa dối một ít sự thật.
"Là nứt xương." Tô Mai nhìn anh mà mím môi, không muốn để lại ấn tượng tàn nhãn trong lòng anh: "Không phải là gãy."
Triệu Khác nắm chặt tay cô, nhếch khóe miệng: "Là nứt xương, anh nói sai."
"Ba." Sau đó Triệu Khác quay lại nhìn ba Tô và nói một cách nghiêm túc: "Tiểu Mai là vợ của con, con có thể chấp nhận bất kỳ kết cục nào."
So với Tiểu Mai đang mắc bệnh tim, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này trước anh một bước, anh thực sự cảm thấy chỉ cần cô có thể ở lại, bất kỳ loại kết quả nào vượt qua tự nhiên đều có thể chấp nhận.
Ba Tô mở miệng.
"Em không phải là Tô Mai chính gốc." Tô Mai thở dài và nói: "Em đến từ tương lai của năm 2045."
Triệu Khác đột nhiên nắm chặt tay cô, thở gấp hai phút đồng hồ.
"Năm 2035. một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, con người trên toàn thế giới hôn mê, ba ngày sau có người tỉnh lại, có người biến thành yêu quái giống như xác sống, em gọi là xác sống." Những người tỉnh dậy được chia thành hai loại, một loại không thay đổi, vẫn là người thường, hai là..." Tô Mai nhìn Triệu Khác, khẽ vặn đầu ngón tay, ngọn lửa màu xanh nhạt bốc cháy trên đầu ngón tay: "Tất cả những người có khả năng đặc biệt, gọi là dị năng giả."
Điều này là quá kì diệu đi! Triệu Khác hoài nghi mình đã nhìn nhầm, đưa tay chạm vào ngọn lửa trên đầu ngón tay của cô.
Tô Mai sợ tới mức rụt cổ tay lại, choàng tay qua tay anh: "Anh không muốn sống nữa à?"
"Rất lợi hại sao?" Triệu Khác tò mò hỏi.
Với một cái hất nhẹ đầu ngón tay của Tô Mai, ngọn lửa đã rơi xuống đất, nhanh chóng thiêu rụi lớp bùn thành một lỗ nhỏ.
"Sau khi em chết." Tô Mai mặc kệ Triệu Khác ngồi xổm xuống kiểm tra hình dạng cái hố, mà là nhìn về phía hai vị nhà họ Tô: "Mở mắt tỉnh lại, em đang cùng con gái của hai người ở trong một không gian trắng tinh."
"Cô ấy không thể chịu đựng được nữa vì nghe tin Lâm Kiến Nghiệp hy sinh." Tô Mai nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hai người và im lặng một lúc: "Cô ấy có cơ hội trở lại, nhưng cô ấy muốn cùng với Lâm Kiến Nghiệp đầu thai nên thực hiện một thỏa thuận với em."
"Cô ấy đã cho em cơ thể của cô ấy, và em sẽ giúp cô ấy chăm sóc đứa trẻ." Tô Mai nhìn mẹ Tô, người đang khóc trong vòng tay của ba Tô, nói thêm: "Giúp cô ấy chăm sóc hai người trước khi chết."
"Tiểu Mail" mẹ Tô nắm chặt quần áo trên ngực, nức nở nói: "Con thật độc ác."
"Con thật ích kỷ!" Ba Tô nghẹn họng nghiến răng nghiến lợi, lau mặt, nhìn Tô Mai với đôi mắt đỏ hoe: "Lúc trước ba bị bệnh ở bệnh viện quận, một đêm ba mơ thấy con bé và Kiến Nghiệp đến tạm biệt."
Ba Tô rưng rưng nước mắt nói: "Con bé nói rằng con bé đã tìm được em gái của mình cho ba mẹ.”
"Tiểu Nha." Mẹ Tô nghẹn ngào nói: "Con bé đang nói đến con. Vào năm 1938. mẹ đã mang thai với con được hơn năm tháng. Trên đường trở về để giao thuốc cho đồng đội, mẹ đụng phải lính Nhật, con à, con đã đỡ thay mẹ một phát súng... Con ơi, mẹ có lỗi với mẹ, mẹ có lỗi với con..."
Tô Mai choáng váng, khi định thần lại, cô cảm thấy không thể tin được.
Triệu Khác nắm tay Tô Mai đi ra khỏi căn phòng, vẫn còn đó tiếng thút thít của mẹ Tô và giọng nói an ủi của ba Tô.
"Tiểu Mai." Triệu Khác cùng cô đứng ở dưới mái hiên nhìn mây đỏ trên trời, lẩm bẩm nói: "Anh thật hạnh phúc, em chính là em."
"Em có biết không? Đã có lúc anh rất ghét bản thân và tình cảm của mình dành cho em" Triệu Khác nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tô Mai, đưa tay vén tóc cô, khẽ cười nói: "Sau khi Lâm Kiến Nghiệp hy sinh không lâu, anh đã nảy sinh tình cảm với vợ anh ấy. Anh... thành thật mà nói cảm thấy có chút trơ trẽn đối với hành vi của mình."
"Trong bệnh viện, ông Tống và chú Phương nhắc tới chuyện dạm hỏi với anh, nhưng anh đã từ chối mà không thèm hỏi người nọ là ai. Nhưng sau đó anh nghe viện trưởng Châu nói rằng đối tượng đó là em. Anh lập tức tìm đủ mọi lý do có thể, để cầu hôn em."
"Ví dụ." Triệu Khác cười nói: "Bảo trẻ con đừng tìm bảo mẫu tới, không có ai trông đứa trẻ. Tiểu Du Nhi không muốn xa em, Tiểu Cẩn cũng thích em, Niệm Doanh là con Hồng Quân và Niệm Huy là con của Kiến Nghiệp, anh có nghĩa vụ chăm sóc chúng, ...'
"Tiểu Mai." Triệu Khác hơi cúi đầu, đối mặt với cô: "Ngay từ đầu, điều anh muốn không phải là một đôi vợ chồng chỉ làm tròn nghĩa vụ."
Tô Mai môi run lên: “Anh không sợ em sao?”