Chương 250: Nói ra, làm ruộng (2)
Chương 250: Nói ra, làm ruộng (2)Chương 250: Nói ra, làm ruộng (2)
Triệu Khác chậm rãi buông tay bên tai cô, chạm nhẹ vào cằm cô, cười nói: "Chẳng phải vẫn còn ấm đấy thôi?"
Tô Mai trừng mắt nhìn anh, nếu không còn ấm thì cô đã là một cái xác rồi.
"Đừng sợi" Triệu Khác giang tay, nhẹ nhàng ôm lấy em: "Ngoài anh và ba mẹ ra, sẽ không có người thứ tư biết thân phận của em, cô là Tô Mai, vợ của Triệu Khác, là mẹ của đứa nhỏ, là mẹ của Tiểu Hắc Đản. Đó là người anh muốn ở bên suốt đời!"
Nước trong ấm đã nguội lạnh, cô bắc nồi lên bếp đun nóng.
Tô Mai nhặt cây lăn bột mà bà Tô đánh rơi ở sân, rửa sạch rồi nhào cục bột.
Triệu Khác cho thêm ít nước vào bình rồi đun nóng lại, thay bếp lò bằng than cục, tráng nước trong nồi rồi đổ sạch, thêm nước rồi đặt lên bếp, sau đó anh ra sân nhặt kiều mạch và các loại khác để vào phòng.
Nhặt những chai lọ dưới đất, dùng thìa múc nước mắm không dính bùn vào bát, có lọ chưa vỡ đựng một ít dầu hoa.
"Tiểu Mai, đây là cái gì?" Triệu Khác vừa cầm dầu hoa vừa hỏi.
Tô Mai nhìn thoáng qua nói: "Không biết."
"Là dầu hoa Trạch Bàng." Ba Tô từ trong phòng phía đông đi ra, giọng nói còn có chút khàn khàn: "Trộn lẫn ăn đặc biệt ngon, sau này ăn thử sẽ biết."
Tô Mai: "Được."
Khi anh ba Tô về cùng lũ trẻ bắt cá về, bữa cơm đã dọn sẵn, hai người lớn tuổi mới đi tắm và thay quần áo.
"Anh ba." Tô Mai đỡ lấy Tiểu Du Nhi trên tay, đỡ Triệu Cẩm đứng lên, liếc nhìn ống quần đã ướt một nửa của anh: "Nước trong nồi đang sôi, anh muốn ăn cơm hay đi tắm trước?" Anh ba Tô ngửi được mùi thơm của đồ ăn, cười nói: "Ăn trước đi."
Triệu Khác đơm một bát mì, trộn với nước sốt rồi trộn một bát mì to với dầu hoa Trạch Bàng, đặt ở giữa bàn, ai ăn gắp hai đũa ở đó: "Ăn cơm."
Tô Mai rửa tay cho Tiểu Du Nhi và Tiểu Hắc Đản, dùng khăn lau khô rồi vỗ mông nhỏ của hai người: "Đi thôi."
Tiểu Hắc Đản kéo Tiểu Du Nhi cười nhảy lên bậc thang rồi bước vào nhà.
"Thím à, để cá ở đâu bây giờ?"
Tô Mai đem quần áo bẩn trên tay mẹ Tô ngâm vào trong chậu, nhìn vào cái giỏ nhỏ mà Lâm Niệm Doanh mang theo, trong đó có ba con cá diếc to bằng con cá chép đang nhảy: "Đổ vào trong chậu”
"Được rồi." Lâm Niệm Doanh đổ cá ra, rửa tay rồi cười với Triệu Cẩn: "Anh Tiểu Cẩm, chú Triệu thật sự có năng lực, lúc nãy em thấy thím cười rất vui vẻ đấy, bà ngoại và ông ngoại cũng cười theo."
"Em cứ hay nghĩ nhiều."
"Hê hê."
Mì dầu hoa Trạch Bàng ăn rất ngon, thịt ba chỉ ướp cũng ngon, anh ba Tô và mấy đứa nhỏ ăn no căng rồi.
Thậm chí, ba Tô và mẹ Tô còn ăn thêm nửa bát cơm so với ngày thường.
"Ba, mẹ." Tô Mai giặt quần áo rồi đỡ hai ông bà già: "Con đi tàu mấy ngày rồi, nên hơi mệt. Hôm nay đi ngủ sớm."
"Được, được." Hai người vui vẻ đi vào phòng phía đông.
Sợ hai người đi vệ sinh vào ban đêm không tiện, Tô Mai đã chuẩn bị sẵn một chiếc thùng để trong nhà. Để đựng đồ được thuận tiện, trước giường đã đặt một cái hòm.
Tô Mai đặt bình giữ nhiệt, cốc trà, đường đỏ, tinh chất sữa mạch nha và nửa gói sữa bột lên trên cái hòm rồi nói: "Đừng tiếc, ở nhà có nhiều, tối đói khát, hai người xem thích thích uống gì."
"Được rồi." Mẹ Tô vỗ tay cười: "Ba mẹ đều nhớ, đừng bận, con mau đi ngủ đi. Sáng mai đừng dậy sớm, để mẹ nấu cơm đi."
"Vâng." Tô Mai kéo sợi dây bóng đèn đi thắt lên khóa của chiếc hòm, kiểm tra lại một lượt nữa, sau đó đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Cô đã nghĩ kỹ, không cần biết nguyên chủ Tô Mai báo mộng cho ba Tô có đúng hay không? Cô đã chiếm lấy thân thể này rồi, thì không thể phủi bỏ trách nhiệm với nhà họ Tô và ba mẹ cô ấy được.
Vậy nên đừng xoắn xuýt điều gì, làm con gái nhà người ta như thế nào thì cứ làm theo thế.
"Tiểu Mai." Triệu Khác đi tới, nắm tay cô đi vào phòng trong: "Nghỉ ngơi thôi."
Tô Mai dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Triệu Khác quay đầu nhìn cô.
"Em, em hơi lo lắng." Tô Mai thành thật nói.
Triệu Khác khẽ cười một tiếng, đưa tay lên xoa đầu cô: "Đừng sợ, chúng ta còn có cả đời, từ từ sẽ đến, đừng vội."
Cô nói ra câu này, như thể chính mình đang rất căng thẳng vậy.
Mặt Tô Mai nóng bừng, cô hất tay anh ra bước nhanh vào phòng.
Trong nhà, Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi đã ngủ.
Tô Mai xoa chân rồi cởi giày, lướt qua trung gian giữa hai người, lên giường đi ngủ.
Triệu Khác đi vào không nói gì, tắt đèn, cởi áo khoác và quần tây rồi lên giường.
Tô Mai đặt siết chặt hai tay đặt bên hông, cô không dám nói lời nào cũng không dám động đậy. Một lúc lâu sau, nghe thấy Triệu Khác nằm phía ngoài đã chìm vào giấc ngủ, cô mới cẩn thận ngồi dậy, cởi áo khoác, mặc áo ba lỗ rộng và quần đùi, lại nằm xuống. Triệu Khác nhếch môi, thấy cô đã ngủ say, anh lặng lẽ dời hai đứa nhỏ ra giữa giường, nhẹ nhàng ôm chúng vào lòng, hài lòng thở một hơi rồi chìm vào giấc ngủ. Tô Mai: "..."