Chương 251: Nói ra, làm ruộng (3)
Chương 251: Nói ra, làm ruộng (3)Chương 251: Nói ra, làm ruộng (3)
Rõ ràng cô hẳn cảm thấy căng thẳng và không thích ứng, nhưng đêm nay, Tô Mai lại ngủ rất yên bình. Ngay cả Triệu Khác, Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi dậy từ lúc nào, cô cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ.
"Tiểu Mai." Ba Tô đang sửa sang lại ruộng rau, quay đầu lại thấy con gái đã dậy, cười nói: 'Cơm ấm trên bếp, mau ăn đi, đừng ăn nóng quá, tổn thương dạ dày."
"Vâng!" Tô Mai nhìn lại đồng hồ trên tường, nhưng không, đã tám giờ rưỡi rồi.
"Ba.' Tô Mai cầm lấy cốc bàn chải đánh răng, mơ hồ nói: "Mẹ và những người khác đâu?”
"Mẹ con nghe mấy đứa trẻ kể rằng bà cụ ở cửa đối diện mỗi ngày đều dạy học miễn phí. Ăn cơm xong, bà ấy đã mang ít đồ ăn cho bọn trẻ, nửa gói kiều mạch và một cân khoai lang." Ba Tô đặt cái xẻng xuống, rửa tay rồi dọn đồ ăn cho cô và nói: "Anh ba của con đang nhổ cỏ ngoài sân."
Tô Mai để cốc xuống rồi rửa mặt, sau đó húp vài ngụm cháo, gắp vài sợi khoai tây trong bát: "Nhổ cỏ?"
"Ba thấy vườn rau giống của con vẫn chưa trồng hết, nên kêu nó qua đó xới đất để trồng." Ba Tô nói, chỉ tay về sân phía đông.
Nơi không có nhà là đất hoang toàn sỏi đá, không màu mỡ, toàn sỏi khó xử lý nên Tô Mai chưa bao giờ nghĩ đến việc làm gì ở đó.
"Ba, đừng mở ở đằng kia, không dễ trồng trọt." Tô Mai ăn xong lại nói: "Quân đội đã giao đất cho quân tẩu. Lúc trước họ quan tâm đến sức khỏe của con nên phần của con đã bị hủy. Có nhiều mảnh nhỏ mà có võ đấy, còn không bằng con lấy một mẫu đất dưới chân núi."
"Có đất thì tốt hơn. Không trồng được cũng không sao. Thu hoạch mỗi năm ba sẽ nhờ anh em giúp đỡ." Tô Mai bật cười: "Ba, ba có bao giờ nghĩ ra, liệu thu hoạch mấy mẫu đất có đủ tiền xe không?"
"Tiền xe... không hề rẻ.' Ba Tô bất giác sờ vào bao thuốc lá, do dự giây lát, một phần tiếc mấy mẫu đất nhưng cũng không muốn để con gái khổ sở: "Vậy nếu không một nửa mẫu trồng đồ ăn rau dưa? Như thế nào cũng để được hai ba tháng để ăn đúng chứ?"
Câu nói rau dưa để ăn khiến Tô Mai nghĩ đến tháng bảy công xã nhân dân, nhà ăn công cộng và ba năm thiên tai.
"Sao vậy?" Ba Tô nhìn sắc mặt của Tô Mai, quan tâm hỏi: "Con không muốn trông sao?
"Không." Tô Mai nuốt thức ăn vào miệng rồi nói với vẻ nghiêm nghị: "Ba, con đã đọc về cuộc sống của người dân ở trường đại học..."
"Tiểu Nha vẫn đang học đại học à?" Ba Tô vui vẻ nói: '"Haha... Ba không ngờ rằng gia đình chúng ta có một sinh viên đại học đấy".
Tô Mai: "....
"Ba, trước tận thế, học sinh đại học ở chỗ chúng con quá đỗi bình thường, hiện tại còn nhiều hơn cả học sinh tốt nghiệp tiểu học."
"Lợi hại như vậy à?”
"Vâng." Tô Mai gật đầu: "Đất nước giàu có, nền giáo dục được phổ cập. Ba, có một miêu tả về những năm này của người dân."
"Ồ, nói cái gì?
"Người ta nói rằng toàn quốc vào tháng bảy năm nay sẽ làm công xã nhân dân mở rộng nhà ăn công cộng. Sản lượng lương thực từ tháng mười cho đến hai năm tiếp theo bị báo khống."
"Công xã của nhân dân là gì?" Lúc đó Tô Mai chỉ tò mò nhìn, đã lâu như vậy rồi, cũng không nhớ rõ mấy chỗ, nên hơi mơ hồ nói: "Hình như là đất đai, ngũ cốc, nông cụ, chăn nuôi của gia đình và các tư liệu sản xuất khác. Mọi tài sản đều thuộc sở hữu của công xã, mọi người cùng làm việc và ăn ở, công xã chịu trách nhiệm về lãi lỗ sản xuất hàng năm."
"Bây giờ việc sản xuất trong làng dựa vào sự hỗ trợ, mọi người cùng làm." Ba Tô gõ bao thuốc lá: "Chỉ là ruộng đất thuộc sở hữu của ai người nấy làm, ruộng đất nhà nào nhà nấy trông. Cùng nhau trồng cùng nhau ăn cũng không phải không tốt, chẳng qua người làm nhiều người làm ít, ăn chung một lượng tiền đấy, lâu dần sẽ xảy ra chuyện."
Tô Mai: "Sau đó đã triển khai chế độ công điểm cho chuyện này."
Ba Tô lập tức lấy lại tinh thần: "Chế độ công điểm là như thế nào?”
"Con không nhớ nhiều, nhưng con nghĩ chắc là như thế này. Hãy chọn một người có năng lực nhất trong làng và đặt tiêu chuẩn theo sức lao động hàng ngày của anh ta. Nếu anh ta làm cả ngày và được 10 điểm thì những người khác sẽ được tính toán theo số điểm của anh ta. Nếu làm được một nửa của anh ta sẽ được 5 điểm và 1/5 sẽ được 2 điểm. Theo cách này, vào cuối năm hoặc sau vụ thu, tổng điểm của tất cả các thành viên sẽ được tính. Cộng tất cả lại với nhau rồi chia cho tổng thu nhập của đội sản xuất, đó là giá trị của một điểm lao động."
"Tính ra, một điểm trị giá mười xu. Nếu anh ba có 700 công điểm sẽ là bảy mươi tệ. Bảy mươi tệ có thể đổi lấy đồ ăn theo giá thị trường, hoặc là lĩnh ra chỉ tiêu."
"Cái này không tệ." Ba Tô tán thưởng.
"Ba, ban đầu công xã không có làm như vậy."
Ba Tô im lặng một lúc, sau đó hỏi: "Con vừa mới nói nhà ăn công cộng?”