[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269: Hôn Sự (1)

Chương 269: Hôn sự (1) Chương 269: Hôn sự (1)Chương 269: Hôn sự (1)

Những xấp vải còn lại, cho dù là người khác tặng, hay là người nhà cầm vê, loại kém nhất là vải mịn.

"Đổi với bác gái Vương một xấp." Triệu Khác nói: "Hoặc là em lấy xấp trắng, bảo Chu Chiêu Đệ tự nhuộm thành màu mình thích."

"Trong bếp nhiều tro bụi, chắc hôm nay cô ấy sẽ giặt bộ quần áo trên người." Tô Mai nhìn thấy, Chu Chiêu Đệ thích sạch sẽ, tóc không có mùi, móng tay được cắt ngắn, không có chút bùn đất nào: "Em tìm bác gái Vương đổi một xấp thì hơn."

Tô Mai ôm xấp vải dệt màu trắng đi đến nhà họ Vương, bác gái Vương vừa từ bệnh viện vê.

"Bác lại đi bệnh viện rồi à." Tô Mai đặt xấp vải bố xuống, giúp bà ấy xách nước vào nhà bếp: "Chân của Nê Đản hồi phục thế nào rồi ạ? Bác sĩ có nói lúc nào được ra viện không?”

"Hồi phục rất tốt." Bác gái Vương mỉm cười: "Có thể đi bằng gót chân rồi. Bác sĩ nói ngày mai là có thể ra viện, về nhà nghỉ ngơi điêu dưỡng."

"Vậy thì tốt quá." Tô Mai đặt thùng nước xuống, liếc mắt nhìn con cá biển trong chậu: "Cần làm thịt không ạ?"

"Không cần cháu làm, lát nữa bác tự làm là được. Cháu lấy vải bố tới đây để làm gì?”

"Cháu muốn đổi với bác một xấp có màu ạ."

"Cháu muốn đổi màu gì?"

"Màu đen, màu xanh đều có cả."

Bác gái Vương vừa lấy vải cho cô vừa hỏi: 'Cháu muốn đổi để làm gì vậy?"

Tô Mai nói qua về chuyện của Chu Chiêu Đệ. "Cháu nói Chu Chiêu Đệ này à, bác biết." Bác gái Vương chọn một xấp vải hoa đẹp nói: "Mấy ngày trước nằm viện, nằm ở phòng bên cạnh Nê Đản, ở cùng phòng với cô ấy còn có một bé gái khoảng bảy tuổi tên là Quách Linh, là con gái của Tiểu đoàn trưởng Quách của trung đoàn trinh sát."

"Từ khi vợ của Tiểu đoàn trưởng Quách chết lúc sinh con gái, cô bé này vẫn luôn được bà ngoại nuôi. Một thời gian trước, Tiểu đoàn trưởng Quách viết thư cho bà ta nói bộ đội cho phép người nhà theo quân, cậu ấy cũng đã tìm được đối tượng kết hôn, mời bà cụ chạy một chuyến đưa Quách Linh tới, tiện thể tham gia hôn lễ của cậu ấy. Cô bé vừa đến hơi lạ nước lạ cái, ngày hôm sau đã nôn mửa, tiêu chảy phải nằm viện."

Tô Mai tính thời gian một chút: "Tiểu đoàn trưởng Quách có đối tượng kết hôn!

Nhưng sao lại muốn kết hôn với Chu Chiêu Đệ?”

"Haizz, còn không phải là vì mẹ vợ của cậu ấy." Bác gái Vương hơi lúng túng nói: "Chê Tiểu đoàn trưởng Quách nhà người ta tìm kiếm đối tượng xinh đẹp, biết nói chuyện, nói không phải người thành thật, kết quả là giở trò nín thở, giả vờ ngất xỉu, để người ta gọi Tiểu đoàn trưởng Quách đến, sau đó lại cho Quách Linh đổ canh lên người Chu Chiêu Đệ, xong còn ra vẻ áy náy lấy một bộ đồ cho cô ấy thấy..."

Bà Vương xua tay: "Bây giờ cả bệnh viện đều biết Tiểu đoàn trưởng Quách đã nhìn thấy cơ thể của Chu Chiêu Đệ, cháu nói có thể không cưới ư?"

"Chuyện này..." Tô Mai trợn mắt: "Chuyện từ lúc nào vậy ạ?"

Buổi sáng nhìn thấy Chu Chiêu Đệ, cũng không nhìn ra vẻ mặt cô ấy có gì đặc biệt.

"Chiều hôm qua, lúc sắp ăn bữa tối. Haizzz.' Bà Vương lại không nhịn được than thở: "Đối tượng lúc đầu của Tiểu đoàn trưởng Quách là y tá của bệnh viện quân y, bác cũng đã từng gặp, là người muốn văn hóa có văn hóa, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, người ta còn rất xinh đẹp. Còn Chu Chiêu Đệ... Không phải bác nói cô ấy không tốt, chẳng qua không thể so sánh được. Cháu nói xem kết hôn rồi, Tiểu đoàn trưởng Quách có thuận lòng không, cuộc hôn nhân này có thể kéo dài bao lâu?”

Tô Mai: "... Chu Chiêu Đệ nấu ăn rất ngon, cũng có lẽ..."

Bà Vương trừng mắt với cô: "Tiên lương của Tiểu đoàn trưởng Quách đâu có thấp, thật sự vì cái miệng, sao người ta không thuê người làm?”

Tô Mai sờ mũi một cách lúng túng.

Buổi chiều, Tô Mai cầm xấp vải dệt đến nhà ăn khai nông khẩn, Chu Chiêu Đệ đang nướng chim sẻ, có một cô bé ngồi xổm trước người, bên cạnh có một bà cụ, Đại Bàn và mấy người khác.

Không cần phải hỏi, hai người trước chắc chắn là mẹ vợ và con gái Quách Linh của Tiểu đoàn trưởng Quách.

"Đồng chí Tô." Chu Chiêu Đệ lấy một xâu chim sẻ nướng đưa cho Tô Mai: "Cô thử đi."

Hương thơm nồng nàn, đôi mắt Tô Mai bừng sáng, thuận tay đưa vải bố cho cô ấy, cô cầm xiên tre cắn một miếng, ngoài cháy trong mềm, mặn và thơm ngon.

"Xấp vải này cho cô may quần áo." Tô Mai cắn miếng thịt chim.

"Cho, cho tôi ư?" Chu Chiêu Đệ tưởng rằng cô nhờ cô ấy cầm giúp, để cô dễ ăn chim sẻ, nghe thấy cô nói vậy nhất thời hơi luống cuống: "Đồng chí Tô, tôi không có tiền..."

Tô Mai ăn hết một con chim, cô lại ăn một con khác rồi nói tiếp: "Tôi không lấy tiền."

"Tôi không thể nhận." Chu Chiêu Đệ lắc đầu, sợ dầu khói trên người dính lên vải, cô ấy đứng dậy đặt nó lên chiếc ghế bên cạnh: "Đồng chí Diệp, lát nữa cô đừng quên lấy."

"Tôi không cho không." Tô Mai cắn chim sẻ, nói không rõ ràng: "Tôi là người thích ăn uống, cũng không kén ăn, sau này cô nấu món gì thì để cho tôi một bát."
Bình Luận (0)
Comment