Chương 270: Hôn sự (2)
Chương 270: Hôn sự (2)Chương 270: Hôn sự (2)
Tô Mai nói xong thì đưa mắt nhìn đám người Đại Bàn: "Đừng để họ ăn hết."
"Đồng chí Tô." Đại Bàn mỉm cười: "Cô nói xem, có lần nào có đồ ăn ngon mà chúng tôi không để cho cô không?"
"Không phải một miếng, thì là nửa bát." Tô Mai mỉm cười: "Quá ít."
"Vài ngày nữa là Chiêu Đệ sẽ kết hôn với Đại Thành nhà bác." Bà cụ cẩn thận cắn một miếng chim sẻ, cười nói: "Đồng chí Tô tặng xấp vải này thật đúng lúc, bác thay Chiêu Đệ cảm ơn cháu nhé."
Bà ta nói xong không chờ Tô Mai trả lời, thì nói với Chiêu Đệ: "Lát nữa bác cầm xấp vải dệt này về, tranh thủ làm cho con một bộ quần áo, không làm lỡ ngày kết hôn của con và Đại Thành."
"Bà ngoại, cháu cũng cần may một bộ quần áo mới." Nói rồi, Quách Linh chạy thình thịch đến, nhìn xấp vải dệt: 'Bà ngoại, xấp vải này xấu quá, sờ vào còn đau tay. Bà đổi cho cháu một xấp, cháu muốn..."
Ánh mắt của cô bé nhìn người Tô Mai một lượt, sau đó giơ tay chỉ: Con muốn giống với của dì ta."
Áo khoác nỉ màu đỏ Tô Mai mặc trên người là Dụ Lam gửi đến, trên cổ áo và cổ tay được may những nụ hoa tuyết xinh xắn.
"Đồng chí Tô, cái áo này của cháu không phải là tự mua vải may nhỉ?" Bà cụ nói vừa nói, vừa giơ tay muốn kéo vạt áo của cô, muốn sờ một chút xem xem là loại vải gì.
Cũng không phải là trên tay bà cụ dính dâu mỡ của chim sẻ, cho dù không có, Tô Mai cũng không quen để người lạ sờ quần áo của mình.
Vậy nên cô dịch người sang chỗ khác, rồi cúi xuống lấy một xiên chim sẻ trên giá nướng, phàn nàn: "Chiêu Đệ kết hôn với Tiểu đoàn trưởng Quách mà không có sính lễ ư?"
Bà cụ sững sờ, vô thức nói: "Cô ta xấu như vậy, được Đại Thành nhà chúng tôi cưới là tốt lắm rồi, còn muốn sính lễ, sao không lên trời luôn?"
"Sao không lên trời luôn?" Quách Linh vừa cười hì hì, vừa hùa theo, cô bé hỏi Tô Mai: "Dì mua áo ở đâu vậy, để tôi bảo bà mua cho tôi một chiếc."
Bà cụ hít vào một hơi, đau lòng nói: "Chiếc áo này của cô ấy, ở cửa hàng chỉ có cỡ lớn, bà ngoại lấy xấp vải này làm cho cho cháu một cái váy nhỏ, viên hoa giống như của dì ấy, nếu Tiểu Linh mặc vào, chắc chắn sẽ là cô gái đẹp nhất trong quân khu.”
"Xấp vải đó là của đồng chí Tô." Chu Chiêu Đệ vừa nói vừa đứng dậy, cô ấy rửa tay, giành vải lại, đưa cho Tô Mai, nói: "Đồng chí Tô, cảm ơn ý tốt của cô. Cô cũng nói rồi, ai kết hôn mà không có sính lễ chứ, tôi chờ Tiểu đoàn trưởng Quách đưa sính lễ đến, rồi đi mua áo cưới mặc."
Nghe thấy thế, bà cụ lập tức vùng lên: "Cô đừng có mơ..."
"Tôi không kết hôn nữa, tôi chờ bộ đội trả lại sự trong sạch."
Tô Mai ôm xấp vải, quên cả ăn chim sẻ.
Cô lặng lẽ đứng bên cạnh Đại Bàn: 'Kiên cường như vậy ư?”
Vậy tại sao lại lên từ quê với vết thương khắp người như vậy?
Đại Bàn cười nói: "Dòng họ của Trung đoàn trưởng Trương ở Vân Nam có chút thế lực, đồng chí Chu là con dâu nuôi từ bé của nhà họ, cô ấy không có hộ khẩu, đương nhiên cũng không làm giấy chứng nhận kết hôn với Trung đoàn trưởng Trương. Trung đoàn trưởng Trương cưới một người vợ khác ở bên ngoài, cô ấy bị người nhà họ Trương coi như trâu, bò mà sai khiến, nhiều lúc còn bị mẹ chồng lấy roi đánh. Muốn kêu cứu, nhưng người trong thôn đều là người trong một dòng họ, có ai giơ tay ra, hoặc là có ai dám giơ tay ra chứ, dưới tình cảnh đó, cô ấy có thể liều mạng dựa vào bản thân đưa con trai tới đây, cô nói cô ấy không có chút chính trực và đầu óc ư?"
"Tôi thấy bê ngoài cô ấy hiền lành ít nói và vết thương trên người, còn tưởng rằng...' Tô Mai bật cười lắc đầu: "Như vậy rất tốt!"
"Quen rồi chứ sao!" Đại Bàn khẽ thở dài: "Sống trong hoàn cảnh như vậy, không hiên lành cũng phải giả vờ hiên lành. Không thì sao người nhà họ Trương sẽ lơ là cảnh giác, để cô ấy tìm cơ hội đưa con ra ngoài."
"Cũng đúng!"
Một câu "Không kết hôn nữa", đã bắt chẹt được bà cụ, bà ta giơ tay chỉ Chiêu Đệ "cô" một lúc lâu, nhưng vẫn không nói được nguyên do vì sao.
"Mẹ!" Theo tiếng gọi khàn khàn của một người đàn ông vang lên, một người đàn ông cao, to, thẳng tắp đi vào trong sân: "Sao mẹ lại đưa Tiểu Linh tới đây?"
"Sao, mẹ không được đưa Tiểu Linh tới đây ư?"
"Còn bé vẫn đang đau bụng." Người đàn ông vuốt ấn đường, không biết làm sao, ánh mắt rơi trên giá nướng: "Mẹ dẫn con bé ra ăn những đồ dầu mỡ như vậy."
"Ba!" Quách Linh reo hò, cô bé nhào tới ôm chân người đàn ông, sau đó chỉ Tô Mai: "Con thích quần áo trên người dì ta, ba mua cho con đi."
Lúc Tô Mai và Triệu Khác kết hôn, Quách Đại Thành đến tham dự tiệc cưới với đồng đội, vậy nên vừa nhìn đã nhận ra Tô Mai.
"Đồng chí Tô." Quách Đại Thành gật đầu với Tô Mai, sau đó cúi xuống nói với con gái: "Tiểu Linh, gọi dì Tô."
Cô bé ở trước mặt ba lại rất ngoan ngoãn, cười cũng ngọt ngào: "Dì Tôi"