Chương 322: Con chấy (2)
Chương 322: Con chấy (2)Chương 322: Con chấy (2)
Một nhà bốn người cơm nước xong xuôi, Tô Mai đưa quần áo giày cho hai đứa nhỏ.
Bà Lưu dẫn hai đứa đi tắm rửa.
Mỗi căn phòng trong khách ở sân sau đều có phòng tắm riêng, nước ấm được đun sẵn từ sáng sớm.
Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ mặc quần yếm với đồ lót, nên đồng thời thấy mới lạ cũng hơi mất tự nhiên.
"Mợ.' Tô Triết kéo áo trên: "Nóng."
Tô Mai nhìn: "Vậy cởi áo lót bên trong ra đi."
"Mợ.' Tô Tuyết nói theo: "Con cũng muốn cởi."
Một hai năm nữa là cô bé mười một sẽ dậy thì. Tô Mai lắc đầu phản đối: "Mợ cảm thấy Tiểu Tuyết mặc như thế rất đẹp, chúng ta không cởi được không?"
“Anh trai cũng không mặc.”
"Vậy cháu nhìn xem có phải anh trai cởi áo lót rồi là quần áo sẽ bị xuyên thấu không?" Tô Mai ôm lấy vai cô bé chỉ vào Tô Triết nói: "Đứng cách xa như thế mà vẫn nhìn thấy cái bụng đen nhẻm của anh nha, có phải thế rất xấu không?”
Tô Tuyết đang tuổi thích trưng diện nên vừa nghe thấy câu này đã ngậm miệng không nói câu nào nữa.
"Tiểu Mai." Triệu Khác nhìn thời gian: "Nên xuất phát rồi."
"Được." Tô Mai nhìn xung quanh, mấy đứa nhỏ với anh ba đều ở đây, không nhìn thấy chị dâu ba ở trong phòng.
Tô Mai đi ra ngoài tìm, Vương Xuân Ni đang ở trong sân lau tóc, mái tóc đen nhánh còn đang nhỏ nước. Tô Mai vội vàng mượn một cái khăn lông của bà Lưu: "Chị dâu ba, để em lau hộ chị nhé?”
Để cô làm cùng sẽ nhanh hơn chút.
"Em, em gái." Vương Xuân Ni kinh ngạc lùi vê phía sau mấy bước: "Chị, để chị tự làm”
Cô có phải hổ đâu mà sao chị dâu ba căng thẳng thế làm gì? Tô Mai buồn bực nhìn cô ấy một lát, đúng lúc cô nhìn thấy con chấy bò trên đầu cô ấy, không khỏi sửng sốt, nhiều chấy như thế mà không trị hết thì không đến hai ngày sẽ trọc mất: "Thôi để em lau cho chị đi!"
Dứt lời, cô vào nhà lấy một cái ghế nhỏ ra để trước mặt cô ấy: "Ngồi đi."
Vương Xuân Ni rụt rè đồng ý, thấp thỏm bất an ngồi xuống.
Tay Tô Mai để lên đầu cô ấy, cô vừa muốn dẫn một ít dị năng ra để diệt chấy cho cô ấy thì bỗng cổ tay bị một bàn tay to nắm lấy.
Tô Mai nghiêng đầu, Triệu Khác đen mặt rút khăn lông trong tay trái cô ra, đưa cho Vương Xuân Ni nói: "Chị dâu ba, chị lau trước đi, em tìm Tiểu Mai có chút việc."
"À, ừ." Đột nhiên Vương Xuân Ni nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Được."
Triệu Khác kéo Tô Mai đi mấy bước về phía cổng lớn: "Tiểu Mai, có phải em cảm thấy chị dâu ba là người bình thường không phát hiện ra trên đầu có gì khác thường không? Bao nhiêu chấy như thế mà mất hết, cho dù chị ấy có ngốc cũng sẽ đoán ra thôi."
Tô Mai cũng cảm thấy bản thân làm việc quá hấp tấp: "Em sai rồi!"
Triệu Khác nhìn cô, thở dài: "Chị dâu ba gượng gạo với em như thế có lẽ không chỉ vì trên đầu có chấy, anh nghĩ có lẽ còn do nguyên chủ ở quê hờ hững với chị ấy, hoặc là mang thái độ kiêu căng trước mặt chị ấy..."
"Ừm ừm, em biết rồi. Sau này em sẽ hờ hững, cao cao tại thượng với chị ấy." Triệu Khác thấy cô gật đầu giống như gà con mổ thóc, ngoan ngoãn không chịu nổi, vừa tức giận vừa buồn cười: "Được rồi, đi thôi, lên xe trước đã."
"Được."
Tô Mai dẫn đám nhỏ đến chào hỏi mấy người Lưu Gia Thịnh rồi lên xe trước.
Triệu Khác nhìn vê phía Vương Xuân Ni, khẽ thở dài, nhíu mày.
Mang theo một đầu đầy chấy đến nhà người ta thật sự không ổn lắm.
Đặc biệt là sau này vợ chồng anh ba còn phải làm việc ở xưởng của người ta, không thể để ấn tượng đầu tiên quá kém được.
Biết thế anh đã lùi lại để mấy ngày nữa mới đến thăm rồi.
"Tiểu Khác." Bà Lưu đưa Tô Mai, Tiểu Du nhi lên xe, trở vê nhìn thấy Triệu Khác còn đứng trong sân, vừa muốn hỏi sao vẫn chưa đi lại nghiêng đầu nhìn thấy Vương Xuân Ni còn đang lau tóc: "Xuân Ni còn chưa lau tóc xong sao?”
"Đây, để mợ giúp cháu."
"Không, không, không cần." Vương Xuân Ni hoảng loạn nhảy dựng lên, tránh tay bà ấy nói: 'Để cháu tự làm."
Lúc này bà Lưu cũng nhìn thấy cháy trên đầu cô ấy, thật sự quá nhiều: "Tiểu Khác, mấy đứa đi trước đi, để mợ xử lý cho con bé đã."
"Trước kia không có.' Mấy ngày trước cô ấy đưa mấy đứa bé về nhà mẹ đẻ ở, Vương Xuân Ni gần như muốn bụm mặt khóc, quá mất mặt!
"Không sao, không sao" Bà Lưu võ tay cô ấy an ủi: "Để mợ lấy kéo sửa lại tóc cho cháu, rồi ra hiệu thuốc ở góc đường mua ít thuốc về gội hai lần là được, bảo đảm không đến một tuần sẽ tiêu diệt sạch sẽ."
Trên đầu Vương Xuân Ni có, đương nhiên anh ba Tô làm chồng của cô ấy cũng không may mắn thoát được.
Trên đường Triệu Khác tìm tiệm cắt tóc, mang anh ba đến rồi cắt đầu trọc đi ra.....
Trương Kế Tông anh cả của Trương Ninh, bốn mươi tuổi, vóc người không cao, bụng hơi phệ, nhưng Tưởng Mạn Dung người ông ấy yêu lại rất xinh, hai đứa nhỏ cũng tinh xảo đáng yêu.
Lúc đầu cả nhà rất nhiệt tình.