Chương 323: Con chấy (3)
Chương 323: Con chấy (3)Chương 323: Con chấy (3)
Mấy người Tô Mai đến hơi muộn, ngồi xuống được một lúc là bắt đầu vào ngồi ăn.
Đầu bếp nấu bữa này cho bọn họ được đặc biệt mời về từ nhà hàng Tây Khởi Sĩ Lâm, đồ ăn nghiêng về kiểu Tây nên mấy đứa bé rất thích. Tưởng Mạn Dung là một người vô cùng dịu dàng, đối xử với mọi người như đắm mình trong gió xuân, ngay cả Tô Triết, Tô Tuyết khó chịu do đột nhiên tiến vào hoàn cảnh mới cũng dần thả lỏng tâm trạng trước sự chăm sóc cẩn thận của cô ấy, học xong dùng dao rĩa cắt bò bít tết.
Sau khi ăn xong, Trương Kế Tông dẫn Triệu Khác và anh ba Tô đến phòng làm việc uống trà nói chuyện, Tưởng Mạn Dung kéo Tô Mai đến phòng bếp học làm ít bánh ngọt với thợ làm bánh Tây.
Mấy đứa bé đá cầu trong sân.
Sau đó, đứa bé lớn của nhà họ Trương xoa đầu Tô Triết tò mò hỏi: "Tô Triết, sao đầu cậu với em gái cậu, còn cả ba cậu đều cạo trọc hết thế? Là do mát sao?"
"Không phải." Do chơi với nhau rồi nên Tô Triết cũng nói chuyện tự nhiên hơn: "Trên đầu bọn mình có chấy."
"Chấy là gì thế?"
Tô Triết mò mò trên người, không biết sao lại mò được một con cá lọt lưới ở sau tai: “Đây, nó như này nè."
Ở quê, mười người thì có đến bảy người có chấy, Tô Triết đã quen nên không cảm thấy gì.
Đứa bé kia lại sợ đến mức hét lên: "A! Trên người cậu có sâu, tớ thấy nó ở ngay phía sau tai cậu. Sao trên người cậu lại có sâu? Có phải trên người cậu có bệnh truyền nhiễm đáng sợ gì không thế..." Mấy câu chất vấn liên tục làm Tô Triết ngơ ngác, đứa bé kia sợ hãi: "Hu hu... Mẹ ơi, cậu ta có bệnh truyên nhiễm, mẹ mau đuổi cậu ta đi đi, mau đuổi bọn họ đi..."
Tưởng Mạn Dung bỏ bánh ngọt đang làm dở xuống, chạy ra ngoài như bay.
Tô Mai cũng vội vàng đưa đồ cho đầu bếp xử lý, đi ra ngoài theo.
Bên kia đám người Triệu Khác nghe được động tĩnh cũng đuổi đến.
Tô Mai kéo đứa bé kia giải thích một lượt mới dỗ đứa bé ấy thành công, cô cảm thấy cảm xúc Tưởng Mạn Dung thay đổi rõ ràng. Cô ấy rất bực bội, có cảm giác như hận không thể lập tức vứt hết đồ đạc trong nhà đi, hoặc tiêu độc một lần.
Tô Mai lặng lẽ kéo ống tay áo Triệu Khác: "Chúng ta đi thôi."
Đừng kích thích người ta đến mức bệnh luôn.
Triệu Khác gật đầu, chào tạm biệt Trương Kế Tông.
Trương Kế Tông cũng rất ngượng ngùng, vì muốn bồi thường nên nhất quyết đòi đưa cả nhà anh ba Tô đến thị trấn nhỏ để nhận chức.
Xảy ra việc này, Tô Mai hơi do dự: "Anh ba với chị dâu ba tôi vừa mới đến..."
"Đồng chí Tô." Tô Mai còn chưa nói xong, Trương Kế Tông đã ngắt lời nói: "Nhận chức trước thôi chứ đâu có bảo hai người họ đi làm ngay đâu."
Tô Mai nhìn về phía Triệu Khác.
Triệu Khác giao vấn đề cho anh ba Tô.
Chỉ cần anh ba Tô không muốn thì anh sẽ nghĩ cách, dù sao thì nhận chức rồi sẽ là chuyện của cả đời.
Anh ba Tô rất mong đợi vào công việc này nên đương nhiên sẽ muốn đi làm ngay, hơn nữa anh ấy cũng không thấy chuyện vừa nãy có gì, chẳng qua chỉ là trẻ con chưa từng thấy chấy thôi mà? Hơi chuyện bé xé ra to rồi.
"Vậy đi thôi." Triệu Khác bế Tiểu Du nhi lên nói. Vì thế, đoàn người lái xe đến nhà họ Lưu đón Vương Xuân Nị, về tới trên thị trấn.
Có Trương Kế Tông tự dẫn đi, chưa đến nửa tiếng đã làm xong máy thủ tục.
Hẹn trước là sẽ làm thử mấy tháng rồi sẽ chuyển sang chính thức, cũng đổi thành chính thức nhận chức làm việc. Hộ khẩu của cả nhà được chuyển hết lên hộ khẩu của nhà máy, còn được cấp cho một căn nhà hai mươi mét vuông.
Tô Mai dẫn mấy đứa nhỏ vào xem thử, có giường có bàn có ghế, dọn dẹp đơn giản chút là tối có thể vào ở luôn.
"Chúng ta mang theo nồi chén gáo chậu, còn mang theo lương thực." Vương Xuân Ni vuốt mái tóc ngắn, vui vẻ nói: "Tìm mấy cục gạch xếp thành bếp, tối nay có thể nấu cơm ăn."
"Tối nay chị ở đây sao?" Tô Mai nhìn cả nhà đang vui vẻ, hỏi: 'Không về quân khu với em mấy ngày, nghỉ ngơi sao?"
"Không cần không cần đâu." Vương Xuân Ni liên tục xua tay nói: "Ngày mai còn phải đi làm, bọn chị không chạy tới chạy lui được."
"Vội thế sao? Hai người vừa mới xuống xe lửa..."
"Một tháng mười tám đồng, một ngày là sáu hào." Vương Xuân Ni cười ha ha nói: "Sáu hào có thể mua được bảy tám lạng thịt."
Nghĩ một lúc Vương Xuân Ni lại cẩn thận nói: "Em gái em yên tâm, bao giờ nhà các em thu hoạch chắc chắn chị với anh ba sẽ qua đấy hỗ trợ."
"Không cần đâu." Tô Mai xua tay: "Cậu Lưu đã tìm người cho bọn em rồi. Hai người cứ làm việc đi, người ta cho hai người hai phần công việc chính thức, chúng ta phải làm việc xứng với tiền lương và phúc lợi được hưởng."
"Đúng thế, đúng thế." Vương Xuân Ni liên tục đồng ý.
"Tiểu Triết, Tiểu Tuyết." Tô Mai nhìn về phía hai đứa nhỏ: "Hai đứa muốn đến quân khu chơi với mợ mấy ngày không?”