Chương 325: Mấy người họ Lưu đến (1)
Chương 325: Mấy người họ Lưu đến (1)Chương 325: Mấy người họ Lưu đến (1)
Tay Triệu Khác võ lên lưng Tô Mai, như suy tư gì đấy, nhập con mọt từ Châu Phi còn được, từ sau khi xây dựng đất nước thì chúng ta vẫn luôn thiết lập quan hệ ngoại giao với các nước ở Châu Phi. Năm mươi sáu năm, Trung Quốc và Ai Cập đã thiết lập quan hệ ngoại giao.
"Còn gì nữa không?" Triệu Khác nói rồi buông Tô Mai ra, xuống giường cầm giấy bút.
Tô Mai nghĩ: "Em biết cây cọ dâu có thể làm bơ cao cấp, kẹo chocolate, bánh kem, kem. Rau trộn cũng được, màu đỏ thẫm cực kỳ đẹp, hương vị khá sảng khoái tươi mới."
Triệu Khác cười khẽ: "Xem ra thức ăn nhà chúng ta vẫn chưa đủ tốt!"
Chỉ có người có khát vọng rất lớn với đồ ăn mới có thể không lúc nào là không nhớ đến ăn.
Nhớ đến Tiểu Mai sinh sống ở mạt thế, nụ cười của Triệu Khác không khỏi mang theo chút xót xa.
Tô Mai cũng cười: 'Quả cọ dầu có thể ăn sống, vỏ cọ dầu có thể chiết xuất ra được hai loại chất hóa học, cụ thể là gì thì em quên mất rồi, nhưng em nhớ rõ nó có thể làm than hoạt tính, ván sợi ép. Em nghe nói bánh rán có làm thức ăn chăn nuôi gia súc. Còn có hoa của nó sau khi nở có thể chảy ra một loại nước dùng để ủ rượu. Trừ bỏ này đó, cây cọ dầu có thể dùng để sản xuất các loại mỹ phẩm, dầu gội, xà phòng, đồ trang điểm các thứ được sản xuất sau này đều có nó."
Triệu Khác ghi nhớ từng thứ một.
Tô Mai ngồi dậy, quan sát anh: "Không phải Trương Kế Tông trở về từ Nam Dương sao, để anh ta nhập cây cọ dầu non hoặc mua hạt giống được không?"
Như vậy thì ân tình còn thiếu sẽ được trả. "Việc này phải có chính phủ dẫn đầu." Triệu Khác nghĩ: "Để anh bớt chút thời gian liên hệ với Trương Nhâm Hiền, không phải anh ta muốn phát triển mạnh huyện Huệ Sơn sao, để anh ta nộp đơn xin càng mau lẹ hơn. Sau này, anh tìm thời gian giới thiệu Trương Kế Tông cho anh ta, đừng nhìn ý tứ của anh ta, chúng ta không cưỡng ép."
Nếu Triệu Khác đã nói như vậy thì tức là anh đã suy tính kỹ càng các mặt rồi, Tô Mai gật đầu, dặn dò anh: "Anh bảo người ta chú ý, lúc gieo trồng cây cọ dầu thì đừng có phá huỷ môi trường sinh thái của địa phương."
"Được!" Cất giấy bút đi, Triệu Khác nằm xuống võ võ cô: "Ngủ đi. Ngày mai em dành ít thời gian đến hậu cần đi, bảo bọn họ hỗ trợ đưa mấy cái giường đến đây. Mấy ngày nữa là mấy tên nhóc kia đến đây thu hoạch khoai lang đỏ."
"Lấy mấy cái?"
"Năm cái."
Vậy còn tốt, nhiều hơn nữa thì nhà không đủ ở mất.
Hôm sau, Tô Mai chăm sóc một lứa gà vịt vừa mới nở, đến hậu cần đặt làm ba cái giường tâng, nếu mà kéo mấy cái giường như Triệu Khác nói thì phòng lại hơi chật.
Giường làm xong đưa tới, Tô Mai như mấy chiến sĩ kéo cái giường với mấy cái hộp trong căn phòng phía đông ra, sau đấy đặt thêm tủ quần áo ba cánh với bàn dài và tủ bếp.
Tô Mai di chuyển bức bình phong ở căn phòng phía đông ra ngoài rồi nhờ các chiến sĩ hỗ trợ chuyển giường tầng với tủ quần áo vào trong.
Bên ngoài cửa sổ vẫn để hai bộ bàn ghế kia, Tô Mai nhìn rồi cho thêm ba cái ghế dựa, một cái kệ sách.
Tủ bếp bỏ vào nhà bếp.
Bàn dài nâng vào trong nhà chính, dựa phía sau bức tường. Tô Mai nhìn rồi lại bóc chữ "HỶ" dán lúc kết hôn ra, cầm bức tranh cày bừa mùa xuân lúc trước cô vẽ lên, trong phòng lập tức tăng lên một cấp.
Nhưng vẫn thiếu gì đấy.
Suy nghĩ xong, Tô Mai cầm xẻng đi ra sau nhà đào hai cây trúc to, mang về tạo thành hình hai cái bình hoa to, sau khi xử lý đơn giản cây trúc xong thì rót nước vào bình, sau đấy cắm hoa vào và để lên trên bàn dài.
Ừm, không tệ, ra được phong cách nông thôn rồi.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh dắt Tiểu Du nhỉ trở về từ phía đối diện, tìm đến nhà chính theo tiếng ngâm nga cười nhỏ của cô, sau khi liếc mắt nhìn thấy bức tranh trên tường và hoa trên bàn dài thì cùng đồng thanh nói: 'Dì/ chị dâu Tô, bọn con cũng muốn."
"Muốn tranh gì thì tự học vẽ đi, còn bình hoa rễ trúc à." Tô Mai cười chỉ vào cái xẻng, cái cuốc ở góc sân: "Đi ra nhà đào rễ trúc, đào được bao nhiêu thì cô làm cho mấy đứa bấy nhiêu."
Triệu Cẩn: "Thật sao?"
Tô Mai cười nói: 'Cô Tô có nói dối bao giờ chưa?"
Triệu Cẩn ngượng ngùng cười cười, cùng câm công cụ chạy ra khỏi cửa nhà với Lâm Niệm Doanh.
Tiểu Du nhi thấy thế vội nhảy nhót đuổi theo.
Tô Mai cười cười, câm con dao rựa đi ra ngoài với mấy đứa nhỏ
Giường có, còn thiếu chiếu nha.
Hậu cần vội vàng thu hoạch hoa màu, làm dụng cụ gia dụng, cất nhà cho vợ của quân nhân sắp đến, nhưng không có thời gian để giúp việc đan chiếu mà hầu như cô vợ nào của quân nhân cũng biết làm.
Tuy đại đa số vợ của quân nhân biết đan chiếu, nhưng lại không có mấy cô vợ của quân nhân thật sự đan để dùng.