Chương 326: Mấy người họ Lưu đến (2)
Chương 326: Mấy người họ Lưu đến (2)Chương 326: Mấy người họ Lưu đến (2)
Một là bọn họ vừa đến đã được chia đồng ruộng, nhận công việc nên không có thời gian rảnh. Hơn nữa trải rơm rạ lên lót trên giường, chẳng những có thể thay chiếu mà còn thay thế nệm, tiện hơn biết bao nhiêu. Đâu ai muốn phí công vào việc kia nữa.
Bây giờ Tô Mai và mấy đứa nhỏ cũng lót rơm rạ ngủ, chỉ là gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, Tô Mai còn là dị năng hệ lửa, tối hai ngày qua bị nóng đến tỉnh mấy lần liền.
Vậy nên lần này Tô Mai muốn chặt thêm mấy cây trúc, bên ra mấy cái chiếu trúc để trải lên trên rơm rạ, trước khi ngủ lấy giẻ ướt lau một lượt sẽ thấy lạnh lạnh, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thoải mái.
Tô Mai không chặt tre ở sau nhà mà ra biển tre kia.
Cây tre vừa mới chặt chưa thể dùng để bện chiếu luôn, Tô Mai chặt thành đoạn dài rồi bỏ vào trong rừng tre, về nhà trước.
Chờ Triệu Khác tan làm về, cô nói với anh không cần lo lắng mấy việc tiếp theo. Anh xoay người đi ra ngoài gọi tiểu đoàn trưởng Vương, Mạnh Tử Hành vào núi một chuyến, kéo cây tre đến bộ phận hậu cần rồi đổi luôn thành những que tre đã bổ sẵn.
Đêm đó, bà Vương, tiểu đoàn trưởng Vương, Mạnh Tử Hành và Thái Giai Vi đến đây hỗ trợ, hai người một nhóm cùng với Triệu Khác và Tô Mai, một buổi tối đã dệt được ba cái chiếu.
Tiếp đấy bận rộn hai ngày, mỗi cái giường đều được trải lên một tấm chiếu mới.
Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du nhỉ vui vẻ lăn lộn trên đó mấy vòng, mấy người Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh cầm lấy khăn lông dùng để tắm rửa, nhúng vào nước bạc hà mà Tô Mai nấu để lau chiếu, nằm lên trên thử. Lạnh lạnh, thật là thoải mái!
"Trung đoàn trưởng Triệu.' Tô Mai nhấc chân đá Triệu Khác nằm ngoài giường, cười nói: "Có phải không nóng nữa không?"
"Ừ-" Thật ra Triệu Khác không sợ nóng, huyện luyện dưới nhiệt độ cực nóng là chuyện bình thường, đã quen rồi.
"Ngày mai mấy người Lưu Hạo Nam đến đây." Tô Mai lật người, ghé vào bên người anh nói: "Ai lên thị trấn đón đây?"
Triệu Khác vuốt mấy sợi tóc dài rơi trên vai cô: 'Để Vương Hồng Chí đi."
"Ồ" Tô Mai che miệng ngáp, dựa gần anh nằm xuống nói: "Anh đã nói chuyện cây cọ dầu với Trương Nhâm Hiền chưa?"
"Rồi." Triệu Khác ôm lấy cô nhẹ nhàng võ võ lên lưng cô, vừa ru cô ngủ vừa nói: "Anh ta giao báo cáo cho thư ký Quý, sau khi đọc xong thư ký Quý rất chú ý đến nó, hôm sau đã chuyển phần báo cáo này tới Bắc Kinh, bên trên đã phái chuyên gia nông lâm nghiệp ra nước ngoài khảo sát. Nếu không có vấn đề gì thì đầu xuân năm sau trong nước sẽ nhập về một lượng lớn cây non hoặc mua hạt giống gieo trông."
"Môi trường..."
"Ừm, nhớ kỹ rồi."
Anh đã dặn Trương Nhâm Hiền, cho nên câu đầu tiên trong báo cáo không phải là sản lượng và sự phát triển của cây cọ dầu, mà là những thiệt hại có thể gây ra cho môi trường sinh thái địa phương sau một số lượng lớn hạt giống du nhập.
Lúc thư ký Quý đề xuất lên trên cũng có nhắc đến mấy câu. ...
Khác với lúc Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn tới, lúc ấy trường học vừa ra giấy thông báo dạy nông nghiệp, hai người bọn họ đã bị Lưu Gia Thịnh đóng gói đưa đến đấy, không kịp về nhà mà chỉ mang theo mấy bộ quần áo để tắm rửa.
Năm tên nhóc kia đến đây đã chuẩn bị đầy đủ. Quần áo để tắm rửa, sách vở đồ chơi, màn chăn, túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, còn mang theo lương thực với quà cho cả nhà Tô Mai.
Tô Mai nhìn túi lớn túi nhỏ bên cạnh năm người, bật cười nói: "Sợ chị bỏ đói mấy em à?”
"Chị Tiểu Mail" Năm người vẫy tay, cười hì hì nói: "Ông tộc trưởng nói bọn em đến học có thể không đưa học phí, nhưng không thể ăn ở miễn phí."
"Chị Tiểu Mai." Tô Mai còn chưa kịp nói gì thêm, Lưu Bình An lùn nhất đã cười nói: "Em đói bụng."
"Em cũng đói bụng."
"Còn có em nữa.....
Kèm theo tiếng kêu đói của bọn họ là tiếng bụng bọn họ réo ùng ục, Tô Mai cười nói: 'Đây là mấy bữa chưa ăn thế?"
Lưu Bình An vươn hai ngón tay: "Em hai bữa."
Mấy người khác cũng sôi nổi giơ "một" hoặc "hai" theo.
Trước khi bọn họ đến có nghe Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn nói thức ăn nhà chị Tiểu Mai rất ngon, bắt đầu từ ngày hôm qua đã để bụng rỗng.
Tô Mai: "..."
"Đó là phòng của mấy đứa." Tô Mai chỉ tay về phía phòng Đông: "Ở như nào thì mấy đứa tự chia đi, cất hành lí đi rôi rửa mặt ra ăn cơm."
"A - có cơm ăn." Mấy người hoan hô, ôm hành lý của mình chạy vào phòng phía Đông.
Vọt vào phòng đã thấy được trang trí rất trang nhã.
Bức bình phong làm từ tre có cây cỏ quấn quanh, bàn sách trước cửa sổ để một bình hoa làm từ trúc, cắm hoa nhỏ đủ màu, vòng qua bình phong là ba cái giường tầng với chiếu, gối cả chăn mỏng, ở đầu giường còn có một cái tủ quần áo ba cánh. Lưu An Bình tiến lên sờ chăm trên giường: "Mới."