Chương 327: Mấy người họ Lưu đến (3)
Chương 327: Mấy người họ Lưu đến (3)Chương 327: Mấy người họ Lưu đến (3)
"Chuột." Lưu An Bình nhìn vê phía Lưu Hạo Nam lớn tuổi nhất: "Chúng ta tự mang theo chăn, đợi chút rửa mặt cơm nước xong xuôi thì thu lại mấy cái chăn này trả lại cho chị Tiểu Mai nhé?"
"Được." Lưu Hạo Nam bỏ vali xuống, tùy tiện chọn một cái giường, bỏ ba lô ra nói với mấy người: "Muốn ở chỗ nào thì tự chọn đi."
Vừa dứt lời đã cầm tiền giấy, xoay người ra khỏi phòng đầu tiên.
Không có gì phải chọn, tất cả đều là giường mới ghế mới, người nào thấy cũng thích, thích ngủ giường trên thì ở bên trên, còn thích ngủ giường dưới thì chọn ở dưới.
"Chị Tiểu Mai." Lưu Hạo Nam đưa một xấp tiền giấy rất dày cho Tô Mai nói: "Tiền cơm của năm người bọn em."
Tô Mai đang tiếp đón Vương Hồng Chí với Diêm Minh đi theo đến, hỗ trợ chuyển lương thực bọn họ mang đến vào phòng chứa đồ, nghe vậy cô liếc mắt nhìn tay anh ấy, xua tay nói: "Mấy đứa tới để hỗ trợ, đều tự mang lương thực, còn đưa tiền làm gì nữa. Mau cất đi."
"Trước khi đến bọn em đã thương lượng rồi." Lưu Hạo Nam cười nói: "Bọn em muốn ở đến hôm khai giảng khoảng cuối tháng tám."
Tô Mai sửng sốt, mới nhớ tới một chuyện: "Mấy đứa không cần tham gia thi cuối kỳ sao?"
Mấy ngày sau Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn sẽ thi, lúc này còn đang vội vàng ôn tập. Sao mấy người Lưu Hạo Nam cũng là sinh viên lại không cần?
"Bọn em thi xong rồi." Trường học khác nên thời gian thi cũng khác.
Hoặc là sớm mấy ngày, hoặc là muộn mấy ngày.
"À" Cậu ta nói vậy làm Tô Mai cũng nghĩ tới, lúc cô còn đi học thời gian thi của các trường cũng khác nhau.
"Thế thì cũng không cần đưa phí sinh hoạt cho chị làm gì đâu, mấy đứa không ăn hết được mười mẫu đất ở nhà đâu." Tô Mai cười nói: "Mau cất đi. Rửa tay rồi ra đây dọn cơm với chị."
Tô Mai nói xong rồi xoay người vào phòng bếp.
Lưu Hạo Nam cầm tiền giấy mà không biết nên làm sao, mấy người đi ra sau liếc nhìn nhau: "Không phải quân khu cũng có hợp tác xã Cung Tiêu sao, hôm nào mua lương thực bảo bọn họ đưa đến nhà Tiểu Mai."
"Được." Lưu Hạo Nam nhẹ nhàng thở ra, vê phòng cất tiền giấy, ra ngoài rửa tay, vào phòng bếp giúp dọn cơm.
Tô Mai nghe thấy rõ ràng lời mấy người nói, khóe miệng khẽ cong lên, đặt một bát hải sản với bột khoai tây lên khay cho bọn họ: "Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng."
Lưu Hạo Nam ngửi mùi thơm trong bát, nhếch miệng cười nói: "Yên tâm đi chị Tiểu Mai, sức em lớn lắm."
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh nghe thấy tiếng động, chào bà Vương rồi mang theo chồng gỗ của Trương Ninh về cùng Tiểu Du nhi.
Lưu Bình An với mấy tên nhóc khác vội đứng dậy, lấy sách vở với đồ chơi bọn họ mang đến ra.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh nói cảm ơn, cầm đồ về phòng phía Tây.
Tiểu Du nhi đùa nghịch mấy món đồ chơi trong tay, nhét vào trong tay Tô Mai, chỉ vào mấy người đang ăn vui vẻ: "Muốn, muốn ăn."
Tô Mai đứng dậy lấy cơm cho cậu bé, thuận tiện hỏi Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh đã cất đồ xong đi ra: "Hai đứa có muốn ăn một chút không?"
Hai người mới vừa ăn bánh uống trà ở nhà họ Vương, nghe thấy vậy lắc lắc đầu. Vương Hồng Chí và Diêm Minh liếc mắt nhìn mấy người ăn đến hăng say, tốc độ nhanh hơn.
Cuối cùng một nồi bột khoai tây to vẫn không đủ ăn, Tô Mai bổ bốn quả dừa, bổ dưa hấu, mới làm bọn họ no bụng.
Cơm nước xong, Vương Hồng Chí và Diêm Minh cầm trái cây Tô Mai cho rồi vội vàng rời đi, mấy người Lưu Hạo Nam tắm rửa xong, phơi quần áo xong cũng không ngồi yên.
"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh." Tô Mai nói: "Hai đứa dẫn các anh xuống núi đi, để mấy anh quen với môi trường khu người nhà."
Hai người lên tiếng dẫn mấy người đi ra ngoài, Tiểu Du nhỉ thấy vậy duỗi tay kéo quần Lưu Hạo Nam lại, giơ tay nhỏ nói: 'Ôm."
Không biết do tiếp xúc với nhiều người hay bị Tiểu Hắc Đản ảnh hưởng, Tiểu Du nhi càng ngày càng cởi mở, gặp người không quen cũng có thể nói chuyện được hai câu, cũng sẽ chủ động để người khác ôm.
Lưu Hạo Nam duỗi tay ôm cậu bé lên: "Chị Tiểu Mai, bọn em ra ngoài đây."
"Ư, đi đi." Tô Mai thu dọn phòng bếp xong mới có thời gian mở xem mấy gói quà bọn họ mang đến.
Ăn uống mặc dùng, thật là hoa hoè loè loẹt.
Tô Mai cười cười, để sữa mạch nha, sữa bột, kẹo, bánh với các thứ lên quầy bên trái, lốc nước có ga nhét vào bên phải, thịt hun khói gì gì đấy thì bỏ vào phòng bếp, quần áo thì bỏ vào tủ quần áo. Còn tranh ảnh, tạp chí, giấy vẽ, thuốc màu linh tinh bỏ vào trong phòng mình.
Nhìn đồng hồ thấy thời gian còn sớm, Tô Mai đội nón tre lên ra ngoài sân nhổ cỏ cho rau, hái được ba quả dưa gang.
Lúc trước mấy cây non vẫn đang lớn nên không kết quả, sau đấy Tô Mai hỏi bà Vương, Triệu Khác cũng gọi điện thoại hỏi mấy bạn học học nông nghiệp, tất cả đều nói nên cắt ngọn. Chính là cắt ngọn của cây non. Sau khi ngắt được một thời gian sẽ nở hoa, có quả.