Chương 328: Dạy dỗ Tiểu Du (1)
Chương 328: Dạy dỗ Tiểu Du (1)Chương 328: Dạy dỗ Tiểu Du (1)
Hiện tại chẳng những dưa gang có thể ăn mà dưa trắng nhỏ cũng có thể hái được, còn có dưa hấu, dưa chuột, cà tím, cà chua các loại.
Tô Mai hái được một sọt trái cây nhỏ, tưới nước một lượt cho vườn rau dưa nhỏ, nấu cơm, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn trưa.
"Tiểu Mai." Triệu Khác cầm phong thư, bước nhanh vào sân.
Tô Mai kinh ngạc nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Sao hôm nay anh tan làm sớm thế, đói không? Ăn dưa trước đi."
Nói rồi cô đẩy dưa trắng nhỏ cho anh.
Triệu Khác nhận lấy cắn mấy miếng, đưa thư trong tay cho cô: "Thư của em."
Phong thư phồng phồng, Tô Mai nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sửng sốt, tạp chí ảnh gửi tới.
Cầm giẻ lên lau tay, Tô Mai cẩn thận xé mở phong thư, rút giấy viết thư ra nhìn, cười nói với Triệu Khác: "Tranh của em được tuyển!"
"Triệu Khác..." Tô Mai nhảy lên ôm chặt cổ anh, vui vẻ nói: "Tranh của em được tuyển!"
Qua lâu như thế mà mãi không có tin, Tô Mai còn tranh của cô không phù hợp với tiêu chuẩn thưởng thức của thời đại này.
Mùa hè mặc quần áo mỏng, Triệu Khác bị cô có mấy cái đến nổi lửa, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Tô Mai thở hồng hộc đẩy anh ra, hờn dõi trợn mắt lườm anh: "Em đang chia sẻ niềm vui với anh đấy!"
"Cảm nhận được!" Triệu Khác liếm môi dưới, nếm được chút vị máu tươi tanh ngọt. Tô Mai nghiêng đầu, nhìn anh cười nói: "Nhưng em không cắn anh."
"Ừm"" Triệu Khác cầm lấy dưa trắng nhỏ cắn mấy miếng, vừa nhai vừa giúp cô cài lại mấy cái cúc áo bị tuột ra: "Mấy tên nhóc kia đâu?"
"Ra ngoài chơi với Tiểu Cẩn, Niệm Doanh rồi." Tô Mai lấy ra phong thư gửi tới đương kỳ hoạ báo, triển khai tìm được chính mình họa, nhìn nhìn, bản phúc không lớn, nhan sắc ấn đến có chút xuất nhập, cũng may còn tính rõ ràng.
Tùy tin cùng hoạ báo cùng nhau gửi tới còn có một trương gửi tiền đơn, hai phúc tổng cộng thanh toán bảy đồng tiền.
"Đủ mua mười mấy cân thịt." Tô Mai cầm hoá đơn gửi tiền, vui rạo rực nói: "Ngày mai em mua miếng thịt ba chỉ, làm vằn thắn ăn."
Triệu Khác cười cười, duõi tay lấy một phong thư ra đưa cho cô.
Tô Mai cầm phong thư lật lật, không có viết chữ, vuốt như tiền.
"Mở ra xem đi." Triệu Khác chờ mong nói.
Còn chưa đến lúc phát lương mà. Tô Mai nghi ngờ liếc nhìn anh, mở phong thư ra, một xấp dày khoảng chừng năm trăm đồng: "Từ đâu ra vậy?"
"Phần thưởng của thi đấu." Triệu Khác cười nói: "Vui không?”
"A -' Tô Mai kích động nhảy lên người anh, ôm hôn hai cái: "Triệu Khác, anh quá đáng yêu."
Nói xong cô nhảy xuống, chạy một mạch vào phòng ngủ.
Triệu Khác sờ gương mặt bị hôn, dựa vào khung cửa nhìn Tô Mai đang cất tiền qua khung cửa sổ pha lê trong, không nhịn được cong khoé môi, trong mắt đầy nuông chiều.
Lúc giường tâng mới vừa dọn về, Tiểu Hắc Đản đã muốn dọn qua ở. Tô Mai không cho, một là sợ cậu ấy ở một mình sẽ sợ; hai là ban đêm Triệu Khác dậy xem cậu bé cũng không tiện. Bây giờ mấy chú đến rồi, cơm nước buổi trưa xong, cậu bé ôm cái gối nhỏ với nhăn mỏng của mình vội vàng chạy sang
Tiểu Du nhi học theo, kéo chăn nhỏ của kình liêu xiêu chạy theo đến phòng Đông.
"AI" Lâm Niệm Doanh kinh ngạc hét lên: "Tiểu Du nhi, chăn của em bẩn rồi."
Tiểu Du nhi cúi đầu nhìn, nhấc tay vứt chăn đi.
Tiểu Hắc Đản quay đầu lại nhìn thấy, dừng bước chân nhíu mày hỏi: "Tiểu Du nhi, sao em lại vứt chăn đi?"
"Bẩn." Tiểu Du nhi xua tay, rất là vô tội nói: "Vứt."
Triệu Khác tắm rửa xong đi ra nghe thấy lời này của cậu bé, duỗi tay sờ bùn bôi lên mặt cậu bé, bế cậu bé ra ngoài đường: "Bây giờ con là em bé bẩn rồi, ba vứt con đi nhé?”
Tiểu Du nhi liếc nhìn sắc mặt Triệu Khác, khua tay múa chân giãy giụa nói: "Không, không, không cần, Tiểu Du nhi rửa, rửa rồi sẽ không bẩn nữa, Tiểu Du nhi không phải em bé bẩn... Mẹ, mẹ, mẹ cứu mạng -"
Tô Mai cắn dưa chuột đi từ trong phòng ra, phe phẩy cây quạt trên tay với cậu bé: "Đừng sợ, lát nữa mẹ đi nhặt con về."
Lâm Niệm Doanh "Phụt' cười vui vẻ.
Tiểu Hắc Đản tò mò Triệu Khác muốn đưa cậu bé đi đâu, ném gối đầu với chăn trong tay vào tay Lưu Hạo Nam, đuổi tới cổng lớn, bám vào khung cửa nghển cổ ra ngoài nhìn.
Triệu Cẩn cũng đi theo ghé sát bên cửa.
Mấy người Lưu Hạo Nam nghệch mặt ra nhìn Triệu Khác muốn bỏ con đi, như thể không có việc gì, Tiểu Hắc Đản, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh cười như thể chê chuyện còn chưa đủ lớn, đây là cái nhà thần kỳ gì thết Triệu Khác: "Có còn muốn vứt chăn không?"
"Không, hu... Không vứt."
"Vậy được.' Triệu Khác ôm cậu bé về nói: "Ba lấy chậu nước cho con, con giặt sạch chỗ bẩn trên chăn nhỏ đi."
Tiểu Du nhi nhìn bàn tay mập mạp trắng trẻo của mình, khụt khịt nói: "Không giặt được, không có sức, Tiểu Du nhi còn nhỏ."
"Con không nhỏ." Triệu Khác nỗ lực nghiêm mặt nói: "Ngày mai nhà trẻ sẽ khai giảng, con phải đi học. Trẻ con đi học thì sao có thể nói còn nhỏ nữa."