Chương 336: Triệu Khác nấu ăn (1)
Chương 336: Triệu Khác nấu ăn (1)Chương 336: Triệu Khác nấu ăn (1)
Hai trăm quả dừa chia ra, nhà họ Lưu được chia gần trăm quả, Lưu Gia Thịnh đã bảo con trai đưa cho mỗi nhà mười mấy quả.
Hôm đó, các nhà trong họ đều nghĩ cách mua con gà, làm gà kho dừa, mùi vị này không còn xa lạ gì với năm người.
Sau khi lao động mệt mỏi xong có thể ăn được một bữa ngon, uống một bát canh ấm dạ, vậy đúng là mãn nguyện và thỏa mãn không thể nói thành lời.
Bốn mẫu đất, mấy người bận rộn sáu bảy ngày, thu được hơn bốn nghìn cân khoai lang, trừ đi hơn một nghìn cân nhổ hỏng, còn lại hơn ba nghìn cân chất ở trong sân.
Buổi tối, Tô Mai nằm trong lòng của Triệu Khác, nghịch tay của anh, nói: "Chúng ta đào hầm đất đi? Còn có đậu nành, lúa phải thu nữa. Đợi thu xong những thứ này, rồi lại trông, năm trước lại được mùa thu hoạch, nhà kho dọn thế nào cũng không để đủ nhiều lương thực như vậy."
Triệu Khác nắm lấy tay của cô ấy, mười ngón đan vào nhau, nói: "Được, em muốn đào ở đâu?"
"Bên cạnh nhà kho được không?" Tô Mai nói.Mấy cây mướp đắng trồng ở đó không thấy đắng mấy."
Triệu Khác nghĩ đào ở đâu, hầm đất có thể kéo ra ngoài sân, phía đông là mảnh đất hoang, không ai ở cũng không trồng được hoa màu. Ừ, vậy đào ở đó."
"Cá trong ruộng lúa nên bắt rồi." Tô Mai buồn phiên nói.'Cá nặng hơn có một cân vậy sao mà ăn được?”
"Hôm khác anh tìm đội trưởng Lý ở đảo mua chút muối." Triệu Khác vuốt tóc của cô, an ủi nói: 'Chúng ta ướp cá thử xem."
Tuy người nhà Tô Mai rất nhiều, làm việc lại không có kinh nghiệm. Hơn nữa, ngày nào mấy người Lưu Hạo Nam cũng phải tham gia huấn luyện buổi sáng, mới bắt đầu huấn luyện mà cơ thể đã chịu không nổi. Buổi sáng cơ thể không làm được gì nên chờ bọn họ thu khoai lang xong đến nhà Trần Thanh Miêu giúp đỡ, người ta có bảy mẫu đất đã thu năm mẫu rưỡi.
Tô Mai nhìn mấy người cười nói: "Nhìn mẹ con người ta kìa, rồi nhìn mấy người đi, phục không?”
Chỉ cần thu hoạch xong một vài mẫu đất, đã có chút kiêu ngạo, có chút tự hào với người người, kẻ móc hầu bao, để tang.
"Cố lên!" Tô Mai lần lượt vỗ vỗ vai từng người bọn họ: "Hôm nay tranh thủ giúp người ta thu hoạch xong một mẫu khoai lang này rồi vận chuyển về nhà."
Để mấy người trong ruộng giúp đỡ, Tô Mai về nhà nhổ mấy cây mướp đắng bên cạnh nhà kho ra khỏi mặt đất, bắt đầu dọn dẹp bên ngoài nhà.
Sau khi sáng sủa sạch sẽ, Tô Mai đi vào phòng bên cạnh lấy chăn, gối và ruột gối của mọi người ra phơi nắng, vỏ gối và chăn thì ngâm vào trong ao, đổ nước xà phòng đã hòa sẵn vào để ngâm. Sau đó, xắn tay áo lên và cầm mì gói đi ăn trưa.
Mỗi ngày đều thay đổi chế độ ăn uống, thực đơn ăn uống trong đầu của Tô Mai gần như lật tung lên rồi, hôm nay cô ấy không chuẩn bị làm món quá phức tạp, muốn lười biếng một hôm nên làm một nồi súp mì trộn*.
*Súp mì trộn một món ăn đặc sản vùng Thiểm Tây.
Ăn súp mì trộn phải được hòa trước mấy tiếng.
Múc bốn muỗng bột lớn đổ vào chậu, đập hai quả trứng gà vào, đổ nước vào, nhào thành bột mịn và mềm, đổ nước ngập qua bột, đậy nắp vào và đặt sang một bên.
Hòa bột xong, vỏ gối và chăn cũng ngâm xong, cô ấy tìm một cái ghế nhỏ, cầm tấm ván vò quần áo rồi ngồi xuống bên cạnh bơi ao: "Xoạt xoạt..."
Tay Tô Mai vò rất nhanh, cũng giặt đồ hơn hai tiếng đồng hồ, đặt từng cái chăn và vỏ gối lên dây thừng để phơi nắng, Tô Mai nghiêng về phía ghế trúc, mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Triệu Khác tan làm nên đi đón Tiểu Du nhi, Tiểu Hắc Đản về nhà, vừa mới bước vào cửa trong mắt đều là chăn, vỏ gối đủ màu sắc tung bay.
"Wow!" Tiểu Hắc Đản hoan hô, giơ hai tay chui vào trong chăn, mùi cỏ cây tươi mát thoang thoảng ở chóp mũi, không quá dễ ngửi.
Triệu Khác đưa tay kéo, túm lấy cổ áo sau của cậu bé: "Rửa tay rửa mặt đã rồi chơi." Cả đầu đầy mồ hôi, chui vào chăn không ổn.
Tiểu Hắc Đản gật đầu.
Triệu Khác buông cậu bé ra, Tiểu Hắc Đản khom lưng chui qua dưới chăn, chạy đến bên cạnh bể nước vặn vòi nước cẩn thận xoa xoa đôi bàn tay, sau đó rửa sạch tai mặt và cổ.
Kéo khăn mặt trên dây thừng xuống lau qua loa, Tiểu Hắc Đản buông cặp sách xuống, hoan hô kéo hai góc chăn ra rồi đầu chui vào.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống xuyên qua nửa tấm chăn khô tạo nên một vẻ đẹp mờ nhạt.
Tiểu Hắc Đản vui vẻ xuyên qua cái này ra lại chui vào một cái khác, khắp sân đều là tiếng cười của cậu bé.
"Con cũng muốn, con cũng muốn." Tiểu Du nhi giấy giụa trong lòng Triệu Khác nói: "Ba ba, con cũng muốn chơi, con cũng muốn chơi."
Triệu Khác cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, lắc lắc trước mắt cậu: "Con tự xem đi, có bẩn không?"
Bàn tay nhỏ bé mập mạp dính đầy bùn đen.
Tiểu Du nhi chớp chớp mắt, nhỏ nhẹ nói: "Dạ bẩn."