Chương 337: Triệu Khác nấu ăn (2)
Chương 337: Triệu Khác nấu ăn (2)Chương 337: Triệu Khác nấu ăn (2)
"Vậy con nhìn lại xem," Triệu Khác buông tay cậu bé ra, chỉ vào tấm chăn tung bay khắp sân và nói: "Có phải chăn mẹ giặt rất sạch sẽ đúng không? Nếu bàn tay nhỏ bé của con chạm vào chăn rồi làm bẩn thì làm sao bây giờ? Con có muốn mẹ phải giặt lại không?”
Tiểu Du nhi nhìn tay mình, lại nhìn tấm chăn mát mẻ: "Phải rửa sạch, Tiểu Du nhi phải rửa tay sạch."
"Ừm/' Triệu Khác ôm cậu bé vòng qua bên cạnh, vặn vòi nước rửa tay cho cậu bé và lấy khăn mặt lau khô, sau đó vỗ mông nhỏ của cậu bé "Đi đi."
"Oa ha ha..." Tiểu Du nhi giơ hai tay, vừa cười toét miệng vừa chạy về phía tấm chăn đang phơi trên dây thừng, vui vẻ nói: "Anh trai Tiểu Hắc Đản, em đến đây ha ha...
"Không tìm thấy anh đâu, không tìm thấy anh đâu,' Tiểu Hắc Đản nhanh chóng chui qua chăn rồi nói: "Em không thể tìm thấy anh..."
"Ha ha. Em đến đây..."
Tô Mai bị bọn họ đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy, Triệu Khác vào phòng nhìn bộ dáng mơ hồ này của cô ấy, nhíu mày nói: "Sao lại ngủ trên ghế? Còn không chịu mặc thêm áo với đắp chăn."
"Em mới ngồi đã ngủ thiếp đi rồi,' Tô Mai che miệng ngáp một cái, đứng lên nhìn ra ngoài: "Hạo Nam, Tiểu Cẩn, bọn họ vẫn chưa trở về sao?"
"Vẫn chưa." Tay Triệu Khác đặt ở trên thắt lưng cô ấy xoa xoa: "Có mệt không?"
Đêm qua anh không kiêm chế được, muốn cô ấy hơn hai lần.
"Mệt." Tô Mai ôm eo anh, nhắm mắt cọ cọ vào lòng anh.
Triệu Khác ôm lấy cô ấy nói: "Ngủ thêm một lát nữa đi." "Không." Tô Mai giùng giằng ra khỏi ngực anh: "Em ngủ lâu lắm rồi, cũng không còn buồn ngủ nữa, em cũng không ngủ lại được."
"Ừm, vậy em nghỉ ngơi đi." Triệu Khác vuốt nhẹ mái tóc bên tai cô: "Muốn ăn cái gì để anh làm."
"Em có làm súp mì trộn mà." Tô Mai tháo mũ trên đầu anh xuống, lại cầm một cái rổ đưa cho anh: "Phải ăn kèm với cà tím, cà chua với rau kinh giới nữa."
Triệu Khác nhận lấy rổ đi vào sân hái 5 quả cà tím, 4 quả cà chua, hái một nắm hành lá và một ít rau kinh giới.
"Cắt nhỏ hành lá, gừng thái sợi, cà tím gọt vỏ thái lát rắc hai nắm bột mì rồi trộn lên." Tô Mai khoanh tay dựa vào cửa phòng bếp, cười tủm tỉm nhìn Triệu Khác rửa sạch thức ăn nói: "Thật phiên phức, bây giờ Trung đoàn trưởng Triệu đổi ý còn kịp."
Triệu Khác mỉm cười, cầm dao thái hành thái gừng, gọt vỏ cà tím thái lát và trộn bột.
Thấy vậy, mặt mày Tô Mai hớn hở ngồi dưới bếp giúp anh nấu chảo, lúc nồi nóng, anh mở bình gốm ra và cho một khối mỡ lớn vào.
Mỡ lợn trắng như tuyết vừa vào chảo nóng, xèo xèo lập tức tan ra.
"Cho hành lá, gừng thái sợi, xào qua vài lần rồi đổ cà tím vào." Tô Mai nói xong, cô ấy rút củi ra ngoài, lúc chiên cà tím thì lửa phải nhỏ, nếu không dễ bị nhão.
Triệu Khác nghe theo từng lời cô ấy nói.
"Được rồi, cho chút muối vào rồi múc ra." Tô Mai dứt lời, nhét củi trong tay vào trong và đứng lên rửa tay. Sau khi múc cà tím ra, cô ấy đổ cà chua thái hạt lựu vào nồi không, rắc chút muối, lấy mui đảo qua, đợi nát ra thì đổ vào nước suối vào.
"Chờ nước sôi thôi." Tô Mai lau tay, chỉ vào đĩa mì đặt dưới thớt cả buổi sáng: "Anh cắt mì thành lát mỏng rồi cho vào nồi, đập hai quả trứng gà vào trong chén rồi lấy đũa đánh đều, sau đó đổ vào trong nồi đợi nước sôi rồi cho rau kinh giới vào, nhỏ hai giọt dầu vừng vào nữa là được." Dứt lời, Tô Mai nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "12 giờ 30 rồi, sao Hạo Nam, Tiểu Cẩu còn chưa về? Không phải là bị đồng chí Trần gọi đến nhà cô ấy ăn cơm chứ?"
Triệu Khác lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán cô và nói: "Còn lại để anh làm cho, em đội nón đi xem thử."
"Được không?" Kết hôn lâu như vậy, ngoại trừ nấu cháo, Tô Mai chưa từng thấy Triệu Khác đường hoàng nấu cơm hẳn hoi lần nào.
"Chỉ cần không cháy,' Triệu Khác nói: "Chắc là sẽ không quá khó ăn."
Tô Mai nghĩ tới đồ ăn đã chuẩn bị xong, muối cũng bỏ rồi, việc quạt đơn giản chỉ cần quạt đều tay, không phải nấu chín rồi lúc ăn sẽ giống nhau sao: "Vậy em đi đây, lúc anh quạt không kịp làm việc khác thì bảo Tiểu Hắc Đản giúp anh canh lửa."
"Được."
Lúc này, Tô Mai cho là mấy người kia sau khi làm xong việc bị kéo đến nhà Trần Thanh Miêu, nên ra khỏi nhà đã đi thẳng đến nhà cô ấy.
Kết quả vừa nhìn vào, thấy căn nhà vắng vẻ, đừng nói là Trần Thanh Miêu, ngay cả mấy người Lưu Hạo Nam, Nhị Ny, Tam Mao với mấy đứa nhỏ cũng đều không có ở đây.
Tô Mai đi thẳng đến vườn khoai, một đám người còn đang chống chọi với ánh mặt trời gay gắt để nhổ khoai lang, người nào cũng mồ hôi đầm đìa, hai má phơi nắng đỏ bừng.
Tô Mai đi đến bên cạnh Lưu Hạo Nam, nhíu mày hỏi: "Sao vẫn chưa kết thúc việc thế?"
Lưu Hạo Nam chỉ chỉ vào mảnh đất khoai lang còn sót lại: "Chỉ còn lại mảnh này thôi, đồng chí Trần phải nhổ xong rồi mới đi."
Tô Mai: "....