Chương 338: Triệu Khác nấu ăn (3)
Chương 338: Triệu Khác nấu ăn (3)Chương 338: Triệu Khác nấu ăn (3)
Trời nắng gắt như thế, nhất định phải làm xong trong buổi sáng sao?
"Ngưng việc đi!" Tô Mai phất phất tay với mấy người: "Mọi người mau về nhà nghỉ ngơi tắm rửa ăn cơm đi, để tôi nói với cô ấy."
Lưu Hạo Nam do dự một hồi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, anh ấy gật đầu, cầm lấy dụng cụ, gọi mọi người ra khỏi vườn và về nhà.
"Đồng chí Trân" Tô Mai đi về phía vợ chồng Trân Thanh Miêu nói: "Đồng chí Lương, đợi lát nữa hãy đi làm, anh còn không mau ngừng công việc lại vê nhà nấu cơm nhanh lên, làm sao mà làm xong được."
"Tiểu Mai," Trần Thanh Miêu lau mặt, thẳng lưng cười nói: "Chúng tôi đã ăn cơm xong rồi. Vừa rồi Nhị Ny mang bánh đưa nước tới, tôi cầm mấy cái cho bọn Tiểu Cẩn nhưng bọn họ không ăn, cô tới gọi bọn họ ăn cơm sao, vậy mau dẫn bọn họ về nhà đi."
Tô Mai gật gật đầu: "Vậy chúng tôi đi trước đây, buổi chiều nếu trời không nóng lắm tôi sẽ bảo bọn họ tới giúp cô mang khoai lang về."
Trân Thanh Miêu gật gật đầu, lại vùi đầu làm.
Tô Mai lau mồ hôi trên trán, xoay người ra khỏi vườn và bước nhanh về nhà.
"Oa, thoải mái quá đi, thật muốn ở bên trong mãi không ra..."
Tô Mai theo tiếng nói nhìn lại, được sao, tất cả bảy người trẻ tuổi đều buông dụng cụ xuống, cởi áo giày nhảy xuống dòng suối.
Tô Mai đi đến bờ suối, giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với mấy người: 'Cho mấy người 15 phút, sau 15 phút, mau trèo lên cho chị rồi vê nhà ăn cơm."
Lần đầu tiên Trung đoàn trưởng Triệu nấu cơm, mặc kệ có ngon hay không, chúng ta phải biểu hiện nhiệt tình ăn cơm ra ngoài. "Dì Tô, 15 phút ít quá." Triệu Cẩn nằm sấp trên tảng đá bên bờ suối, mặc cả nói: "Ít nhất cũng phải nửa tiếng chứ."
"Đúng vậy, thím, thím nhìn da mặt với da tay của con đi, đã đỏ thế này rồi." Lâm Niệm Doanh vuốt ve mặt và nâng cánh tay lên nói với Tô Mai: "Ngâm nước thời gian ngắn sẽ không trắng lại được."
Tô Mai cười mỉa nói: "Em coi nơi này thành suối làm đẹp à! Ngâm chốc lát đã khiến cho em trắng bóc như lúc đầu, còn vô cùng đẹp trai nữa."
"Nói cho các em biết này." Tô Mai một tay chống thắt lưng, sau đó chỉ vào dòng suối kia: "Dòng suối này là nơi cho những con vịt chúng ta nuôi trong ruộng dễ dàng tắm rửa. Nếu các em không cẩn thận uống phải một ngụm nước suối..." Tô Mai vui vẻ nói: "Thế thì đúng là... giàu dinh dưỡng!"
"Tùm...' Không may chính là ngay khi Lưu Bình An vừa bước xuống nước đã không cẩn thận ngã xuống rồi tranh thủ uống hai ngụm nước, nhìn dòng suối trong suốt thấy đáy kia, anh còn tự an ủi mình rằng bản thân mới uống một ngụm nước chảy từ trên núi đấy.
Tô Mai trông thấy dáng vẻ kia của anh ấy thì vịn thắt lưng đứng trên bờ liên cười rộ lên: "Ha ha.......
Trung đoàn trưởng Triệu ngấu nghiến ăn súp bột... ừ, món này vừa dày vừa thô cắn một miếng rất đã nghiền, Tô Mai đúng là giỏi nấu ăn mà.
"Mẹ." Tiểu Du nhi ôm chén trong tay, điên cuồng đi tới bên cạnh Tô Mai nói: "Con không muốn ăn cái này."
Tô Mai cúi đầu nhìn, cơm canh trong chén nhỏ đã ăn hết rồi, chỉ còn mỗi súp bột mà thôi.
"Vậy cho mẹ đi." Tô Mai nói xong lấy đũa gắp bột thả vào bát của mình.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản cười tủm tỉm đưa chén tới: 'Cho con đi ạ."
"Dì Tô, con ăn không nổi." Triệu Cẩn đặt chén trước mặt Tô Mai, nhìn cha cậu bé rồi cười nói: "Đổ đi đáng tiếc làm sao, dù sao cũng là thành quả của người nào đó vất vả nửa ngày."
"ỒI" Triệu Khác nhìn cậu bé rồi cười lạnh một tiếng: "Cái miệng này cứng đấy, thế ngày mai..."
Triệu Cẩn sợ tới mức ôm chén cầm đũa liều mạng lùa đồ ăn vào miệng.
Lâm Niệm Doanh yên lặng buông cái chén vừa bưng lên xuống.
"Rất ngon nha." Tô Mai kinh ngạc nói: 'Mọi người đều không thích ăn món này à?”
Tiểu Du nhỉ: "Trông như sâu bọ ý, không đẹp, không cắn nổi."
Tiểu Hắc Đản sờ má mình phụ họa nói: 'Ê răng, cắn đến nỗi má đâu lắm."
Tô Mai trừng mắt nhìn cậu bé: "Sao không thấy con nói gặm xương đau răng nhỉ?"
"Hì hì." Tiểu Hắc Đản cười nói: "Gặm xương ngon thật mà, súp bột này vừa lớn vừa dày bên trong còn không có vị, thế nên sao có thể so sánh được chứ?"
Tô Mai nhìn vê phía đám người Lưu Hạo Nam, Lưu Bình An, mấy người buông bát xuống, cười nói: "Không khó ăn như tiểu Hắc Đản nói, cơ mà không ngon cũng là thật."
"Đương nhiên cái này không ngon phải xem so sánh với cái gì, so với mì ống trong căng tin trường học của bọn họ vậy khẳng định tô súp bột này thắng, so với mì có thêm cá, mì trộn thịt do chị Tiểu Mai làm chắc chắn phải đứng cuối cùng."
Mấy người vừa đưa ra đánh giá thì Tô Mai liền hối hận, sớm biết vậy cô đã không thèm hỏi rồi, nhỡ đâu đả kích trung đoàn trưởng Triệu nhà cô không thèm nấu cơm nữa thì làm sao bây giờ?