Chương 341: Muối cá (2)
Chương 341: Muối cá (2)Chương 341: Muối cá (2)
Trong lúc hầm, Tô Mai ôm cái chậu đặt lên bếp lò, cô nắm lấy bột mì đã được nặn thành từng viên và đè bẹp nó ở trong lòng bàn tay, cô thấm một ít nước, sau đó cô vỗ "bộp" vào mép nồi.
Theo tính toán của cô, có thể dán được hai vòng quanh mép nồi.
Nửa tiếng sau, mùi thơm của cá quyện với mùi thơm khét của bánh bột ngô tràn ngập trong phòng bếp, khiến người khác chảy nước miếng.
"Ăn cơm." Tô Mai nói lớn ra bên ngoài, cô giở nắp nồi lên và xúc từng cái bánh bột ngô cháy vàng bỏ vào trong giỏ hấp, cô cầm bát to có cả cá, rau và canh, múc từng bát đưa cho Lưu Hạo Nam.
Cắn một miếng bánh bột ngô, uống một ngụm canh chua thơm ngon, ăn thêm một miếng thịt cá tươi ngon, quá sung sướng.
Một nồi lớn tràn đầy cá hầm dưa chua, một giỏ bánh bột ngô, ăn hết không còn lại gì.
Tô Mai sợ bọn họ ăn không no, cô cầm giỏ trúc đến vườn rau để hái một ít dưa leo, cà chua, cây dưa hồng, dưa trắng, cô rửa sạch và đặt ở trên bàn ăn, sau đó cô bảo bọn họ tự lấy ăn.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu làm việc.
Tô Mai giữ lại một ít cá trắm cỏ, cá diếc để nuôi ở trong ao, cô dự định ngày mai sẽ đưa cho ai đó gửi đến một vài gia đình ở Hoa Thành và cô cũng giữ lại một ít cá tươi để ăn.
Những con cá đã bị giết sẽ được làm sạch sẽ, để ráo nước, cầm dao khứa vài đường dọc trên mình cá, ướp hành gừng, củ tỏi, rượu gạo, đường trắng, muối...
Cô muốn phơi mẻ này thành cá khô, cho nên việc ướp chỉ là bước đầu tiên, bốn tiếng sau còn phải xâu từng con bằng một bằng sợi dây lạt, dùng tăm tre chống lên bụng cá, sau đó treo lên phơi.
Buổi tối, Tô Mai bảo Lưu Hạo Nam và Triệu Cẩn đến căng tin công tác để lấy bánh bao hấp mập mạp, hầm canh cá diếc, nướng cá trắm cỏ, quả cà, rau hẹ, chiên con lươn và rau viên, rau trộn dưa leo cho mọi người.
Triệu Khác mở một vò rượu gạo, Thái Giai Vi mang theo một bình rượu nho và một bình rượu quả trám.
Tô Mai uống hơi nhiều, sau khi cô tiễn ba người nhà họ Vương và vợ chồng Thái Giai Vi về, cô treo từng con cá lên trên cọc tre và treo ở ngoài hiên, cô ngồi ở trên ghế tre dùng một tay chống cằm, cô nhìn Triệu Khác và không ngừng cười he he.
Triệu Khác buồn cười gãi mũi của cô: "Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
"Vui vẻ." Tô Mai cười hi hi nói.
"Cái gì vui?"
"Chính là vui vẻ!" Tô Mai bĩu môi: "Sao anh cứ hỏi mãi, phiên quá."
Triệu Khác sờ gương mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên của cô, dụ dỗ nói: "Cùng đi tắm nhé, được không?”
Hơn 11 giờ, bình thường vào lúc này, Tiểu Mai đã đi ngủ từ lâu.
"Ôm."
"Được." Triệu Khác ôm cô trở vê phòng và cầm quần áo sạch cho hai người thay, sau đó anh lại ôm đi vào phòng tắm.
Chậu nước ở trên nóc nhà đã được chiếu nắng, nhưng nó đã bị gió núi ban đêm làm cho mát lạnh từ lâu rồi.
Triệu Khác đặt cô ngồi xuống ghế đẩu nhỏ, anh xách hai thùng nước nóng tới: "Quá trễ rồi, hôm nay không gội đầu, có được không?"
Tô Mai kéo đuôi tóc và ngửi thử: "Hôi."
Mùi cá, mùi khói dầu trộn lẫn vào nhau, quả thật không dễ ngửi. "Không tin thì anh ngửi thử đi."
"Ừm, hôi." Triệu Khác kéo bím tóc đuôi sam ở trong tay cô ra, anh tháo dây buộc tóc và gỡ bím tóc đuôi sam ra, ngón tay của anh xuyên qua mái tóc, anh ngâm tóc của cô trong một chậu nước, đặt bọt xà phòng lên và nhẹ nhàng ấn nó lên đỉnh đầu.
Tô Mai thoải mái nhắm hai mắt, sau khi chơi đùa một lúc lâu cô lau một ít bọt xà phòng trên tay rồi nói: "Cái này không tốt, nếu không phải là em có dị năng, thì sau khi tắm xong tóc của em sẽ bết lại và không thể chải được."
"Ừm, hôm khác tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ, nhờ bà ấy đến cửa hàng Hoa Kiều xem thử ở đó có bán Schwarzkopf hay không."
"Schwarzkopf là cái gì?"
"Một loại dầu gội đầu."
"Vậy anh đừng quên nhé, người ta xinh đẹp, nên tóc cũng phải xinh đẹp... “
"Được.....
Rạng sáng bốn giờ, Triệu Khác thức dậy, anh vớt cá ở trong ao lên, xếp đầy từ thùng này đến thùng khác.
Đám người Lưu Hạo Nam nghe thấy tiếng động, bọn họ rối rít mặc quần áo tới giúp đỡ.
Triệu Khác cầm đòn gánh lên và đưa cho mỗi người một cái: "Gánh lên và đi đến hậu cần với tôi."
Mấy người này đã nghe Tô Mai nói vào ngày hôm qua, cô muốn tặng cá đến Hoa Thành, vì vậy mọi người đều nghe lời gánh hai thùng cá lên, đi theo Triệu Khác ra ngoài, dựa vào màu trắng bạc của chân trời để đi xuống dưới một cách cẩn thận.
Đưa cá lên xe mua sắm, Triệu Khác đã trả đủ tiền chuyên chở, nhờ người lái xe đến trấn trên giúp tìm một người quen để đưa đến nhà họ Lưu. Ra khỏi hậu cần, Triệu Khác đuổi năm người kia đi về quân đội trước, anh mang đòn gánh trở về, vào nhà xem thử trước.