Chương 349: Gửi đồ (1)
Chương 349: Gửi đồ (1)Chương 349: Gửi đồ (1)
Tô Mai nghe anh nói xong liền hỏi: 'Như vậy có ít quá không?."
Anh sĩ quan hậu cần trừng mắt nhìn cô ấy: "Cô cho rằng chúng ta có nhiều lắm sao"
"Hì hì", Tô Mai xoa mũi cười: "Vậy nghe theo anh."
300 cân đậu ép được 47 cân dầu, cô để dành lại 5 cân, Tô Mai gửi về quê Thiểm Bắc cho mẹ, chị dâu và Cố Miểu 4 cân, gửi cho anh ba 2 cân, còn lại gửi hỗ trợ đến Hoa thành.
Lộn xộn hồi lâu như vậy, đồ vật gửi đến Kinh Thị cũng hơi chậm.
Ngồi phân chia mất một lúc lâu nên đồ gửi đến Kinh Thị cũng chậm.
Hôm nay đúng ngày rằm tháng tám, Triệu Nho Sinh cho Tần Thục Mai xem đồ cậu con trai thứ gửi vê cho mình: "Nhìn xem, thằng hai vô cùng quan tâm đến gia đình, thằng bé đã gửi cả quà ngày lễ về rồi này. Nhìn xúc xích đỏ đặc biệt này, trông hồng hồng rất thích mắt đúng không? Ngoài ra còn có một lọ sữa mạch nha, một túi kẹo sô cô la, một túi bánh mì tròn...'
Tần Thục Mai nhìn theo tay ông, cũng phụ họa vài câu.
Triệu Trác đưa vợ con về, xách một cái túi lớn đẩy cửa vào, nói: "Mẹ, thằng ba gửi cho mẹ kiện hàng này."
Triệu Nho Sinh vội vàng cầm lấy kẹo và bánh mì do con trai thứ gửi, đưa cho cháu trai và cháu gái: "Tiểu Sâm, Tiểu Quân, ăn thử đi, chú hai của con gửi về từ Băng thành đó."
Hai đứa liếc nhau một cái, lắc lắc đầu: "Trong nhà con cũng có cái này, vậy chú hai ở xa như vậy còn gửi về làm gì ạ?"
Triệu Nho Sinh nhất thời nghẹn ngào, không biết nên trả lời như thế nào. Tần Thục Mai nhìn đĩa hoa quả trên bàn, ngoại trừ có thêm hai cái xúc xích đỏ, trong nhà hầu như đều thiếu thiếu.
Dụ Lan đặt bánh trung thu trong tay xuống, đưa cho Trân Thục Mai trái cây và sườn xám, tìm một cái kéo, cùng con gái mở hộp quà ra vô cùng thích thú: "Xem xem cô gửi cái gì nào?"
Bên trong có dầu đậu nành, dầu trà, cá khô, đậu phụ khô, bún khoai lang, khoai lang chiên, sốt nấm và rau củ khô các loại.
Đồ được đặt đầy bàn trà, trên mặt đất cũng chất đống.
"Nhiều như vậy sao', Tần Thục Mai quay sang hỏi con trai cả: "Con đến bưu điện lấy sao?."
"Làm sao có thể chứ”, Triệu Trác cười: "Có ba cái túi lớn, một tháng tiền lương của em trai ở bưu điện cũng không còn bao nhiêu. Tiểu Kê đã nhờ người soát vé lần trước mang về nhà hộ."
"Ba cái túi lớn sao!" , Triệu Nho Sinh trầm ngâm nghĩ: "Chẳng lẽ một túi lớn nữa gửi đến nhà họ Cố?"
"Không, không phải gửi cho nhà họ Cố”, Triệu Trác nói: "Túi đó gửi cho em gái của Cố Sâm - Cố Miểu."
Tần Thục Mai lén lút đặt phong thư dưới đống rau khô, tò mò hỏi: "Là cô bé mới trở vê nhà đó hả?."
"Mẹ", Dụ Lan cười nói: 'Không thể gọi là cô bé được nữa, cô ấy cũng trạc tuổi con đó."
"Hai anh em con bé ở chung với nhau. Gửi cho con bé có khác gì gửi cho Cố Sâm đâu.', Triệu Nho Sinh nhìn cậu con trai cả, lẩm bẩm: '"À phải rồi, lần trước con được thăng chức cũng nhờ nhà họ Cố âm thầm giúp đỡ. Tết đến, con cũng nên đến nhà họ tặng món quà nhỏ để tỏ lòng thành đi."
Tần Thục Mai cũng nhìn vê phía Triệu Trác: "Giờ có đi các con cũng không có gì tặng, mẹ chỉ còn có một củ nhân sâm..."
"Mẹ", Dụ Lan cười, ngắt lời bà: "Cố gia thì làm gì thiếu dược liệu chứ. Vợ chú ba đã viết thư cho con nói với rằng Cố Miểu còn gửi thuốc bổ cho em ấy nữa."
Nói là thuốc bổ nhưng hiệu quả không thể so được với củ nhân sâm 50 năm.
"Ồ -" Tân Thục Mai cười nói: "Tiểu Mai còn kể với con chuyện này sao, chứng tỏ hai con cũng rất hợp nhau, ở chung với nhau rất hòa hợp."
Dụ Lan cười gật đầu: "Ngay khi Cố Miểu vào thành phố, cô ấy cũng không đi ra ngoài nhiều. Con đã nhờ người hỏi thăm xung quanh, cũng không biết cô ấy thích cái gì nên đành gọi điện hỏi Tiểu Mai, em ấy cũng rất sẵn lòng giúp con."
"Có phải dễ dàng hòa hợp không?", Tân Thục Mai cười nói.
"Vậy là Tiểu Mai có chơi với Cố Miểu sao?."
Tần Thục Mai sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Vậy con gặp cô Cố đó rồi sao?"
"Vâng, sau khi được sự đồng ý của Cố Miểu, Tiểu Mai đã cho con biết số điện thoại và sở thích của cô ấy. Hôm qua con đã mang một vài thứ đến nhà họ Cố, hơn nữa Cố Miểu còn đích thân ra cửa tiếp khách nữa.", Dụ Lan nói, cô không khỏi cảm thán: "Cố Miểu rất thông minh, cô ấy có thể nhìn thấu vấn đề trong nháy mắt. Tiểu Mai cũng có vài phần khí chất. Hai người có thể chơi với nhau cũng không có gì lạ."
"Đó là một mối quan hệ tốt", Tân Thục Mai vui vẻ nói: "Về sau Tiểu Mai về đây cũng có bạn chơi cùng rồi."
"Vậy con không phải là bạn em ấy sao?"
"Nhưng con vẫn còn thân phận chị dâu. Sợ rằng trước mặt con, Tiểu Mai cũng không dám quá phép."
Điều này cũng đúng...
Dụ Lan cầm lá thư trên bàn trà đưa cho Tần Thục Mai: "Mẹ, mở ra xem Tiểu Mai viết cho mẹ cái gì?"