Chương 350: Gửi đồ (2)
Chương 350: Gửi đồ (2)Chương 350: Gửi đồ (2)
"Là con muốn xem phải không”, Tân Thục Mai liếc mắt nhìn cô một cái, cười nói: "Mẹ để bức thư dưới đĩa rồi mà! Còn đang nghĩ, đợi mấy đứa về nhà mẹ sẽ mở ra xem, thế mà con còn lôi nó ra được..."
"Haha... Ai bảo em ấy viết về cuộc sống sinh hoạt trong quân ngũ thú vị quá”, Dụ Lan cười: "Một người vui không bằng mọi người cùng vui. Mẹ, mẹ mau mở ra xem đi."
Tần Thục Mai cũng cười, sau vài lần thư từ qua lại, bà phát hiện con dâu nhỏ đã thoải mái hơn nhiều, nội dung thư càng ngày càng thú vị. Bây giờ thú vui của bà là mỗi tháng nhận thư con dâu gửi về.
Tần Thục Mai mở phong thư ra, lộ ra một tờ giấy vẽ dày, bà chậm rãi mở ra, trong tờ giấy vẽ có vài hàng chữ nằm xen kẽ, bà không có đọc bức thư trước, mà là †ò mò nhìn bức tranh: “Cái này...
Tần Thục Mai nhìn thấy liên cười không nhịn được: "Phốc, haha cái đầu trọc ... haha năm cái đầu trọc ..."
Dụ Lan vội vàng nhìn sang, sau đó nói: "Haha ... Mẹ, nhìn trên đầu chú hai xem haha...'
Nghe thấy tiếng cười, hai đứa trẻ tò mò tiến lại gần.
"AI Chú hai ... Haha ... Chú là người nổi bật nhất..."
"Mà sao Tiểu Mai lại làm đầu Niệm Huy như thế vậy ?"
Tần Thục Mai và Dụ Lan nhịn cười, tò mò nhìn tờ giấy vẽ.
Dụ Lan nói: "Hay là Tiểu Mai gửi nhầm thư nhỉ?.
Mọi người chỉ nhìn thấy trên ảnh là một cái đầu đen trọc lóc, mà thời này vẫn chỉ có ảnh đen trắng. "Không phải đâu.", Triệu Trác đứng ở phía sau vợ, cúi người nhìn bức tranh một lúc rồi cười nói: 'Không phải em nói Tiểu Mai đã cắt tóc cho Niệm Huy sao."
Dư Lan: "... Nhưng cũng không đến mức như vậy đi?."
Tần Thục Mai rất thích quả đầu này: "Đứa nhỏ thật đẹp trai, để tóc như vậy nhìn rất mạnh mẽ."
Nói xong, ánh mắt quét qua năm cái đầu trọc lóc, lại rơi vào dòng chữ trên đầu của thằng nhỏ, rồi lại bật cười: "Haha ... Không được, cười đau bụng quá. Haha ... Tôi không thể dừng cười được..."
Triệu Trác nhìn cái đầu trọc lóc của em trai, khóe miệng giật giật, cẩn thận tờ giấy trong tay mẹ ra xem, sau khi hiểu ra thì liếc mắt nhìn cậu em trai trong tranh có chút thương cảm. Sau khi xoay người đi vào nghiên cứu, anh ấy lấy giấy vẽ ra và vẽ phác theo các nét, sau nhiều năm bức vẽ này đã được các thế hệ sau đào lại và trở thành một "bức ảnh đẹp" được ưa chuộng trên mạng.
Tô Mai gửi cho mọi người vài hộp quà vào ngày lễ, đồng thời cô cũng được mọi người gửi quà lại cho mình.
Mẹ chồng gửi vải hộp thuốc bổ sung dinh dưỡng và một xấp tiền vé. Dụ Lan gửi mỹ phẩm và lô cuốn cho cô. Quê cô gửi đến cây hòe khô, cây du khô, tinh dâu hoa và mì soba. Mỗi gia đình ở Hoa thành đều gửi quần áo may cho trẻ em, giày, tất, hộp sách, thư pháp và tranh, cả cổ đại và hiện đại.
Tô Mai đếm được bảy rương sách, trong đó có ba hộp tranh cuộn, một hộp giấy Tuyên Thành, một hộp sơn, bút lông lớn nhỏ và mực in Huy Châu, cô đem khoe: "Triệu Khác, em muốn có một cái giá sách."
"Được thôi.", Triệu Khắc mở rương sách ra, lật xem qua. Sách hầu hết đều nói về hội họa hoặc ẩm thực, rất thú vị.
Tô Mai ngồi xổm bên cạnh anh, câm một cuốn sách buộc chỉ và lật xem: "Đây là một cuốn sách cổ, em vừa mới đọc qua, có hình hoa lá và chim muông thời Đường, phong cảnh thời Tống, và khác Bức tranh sông Thương Hà trong Lễ hội Thanh minh do vị tộc trưởng cũ sao chép."
"Ừm', Triệu Khắc đặt tập sách xuống, chuyển cái rương nhét vào góc tường: "Mọi người gửi quà cho chúng ta, chúng ta phải giữ gìn lại."
Tô Mai gật đầu, đặt sách xuống, kéo ghế ngồi, lấy ra một tờ giấy vẽ, cầm bút chì vẽ một giá sách tổng hợp: "Nhân lúc còn sớm, chúng ta đến nhà ăn đi."
Triệu Khắc nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, câm lấy bản vẽ nói: "Được, chúng ta đi thôi."
"Hãy làm ba giá, một giá cho chúng ta, còn hai giá cho mấy đứa bé, hai đứa chung một giá. Chất liệu nên là cây du già", Tô Mai dặn dò anh về bản vẽ: "Cửa tủ nên được khảm bằng kính như hình."
"Vậy cũng được."
Vài ngày sau, ba cái giá sách năm ngăn đã được chuyển đến. Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh vội vàng dùng giẻ lau rồi cất sách ngoại khóa vào, còn mấy đứa nhỏ đặt cuốn vở bài tập thừa vào đó và cất đồ chơi mà vào từng cái một.
Cuối cùng, hai đứa nhỏ nhìn nhìn nhau, lại kéo hai cái gậy trúc đi tìm Tô Mai.
"Mẹ", Tiểu Hắc Đản đặt gậy tre xuống và nói: "Con muốn có một cái ống đựng bút nhỏ và một cái bình tre."
"Mẹ, mẹ, con cũng muốn.", Tiểu Du Nhi vội chạy theo nói: "Con cũng muốn một cái ống và một cái chai."
Tô Mai cũng không quay đầu lại mà tiếp tục sửa sang đống sách: "Chờ mẹ dọn dẹp xong sẽ làm cho mấy đứa. Bây giờ các con ra ngoài cửa hái mấy bông hoa xinh đẹp trước, được không?.'
"Được ạ." Hai đứa nhỏ đáp lại, cầm tay nhau chạy ra khỏi nhà, đến chỗ cỏ bông và rau muống.