Chương 598: Hy sinh (3)
Chương 598: Hy sinh (3)Chương 598: Hy sinh (3)
"Gà nhà cô mỗi ngày đẻ một quả trứng, giết đi rất tiếc, tôi mang tới là gà mái già hai ba năm, mười ngày nửa tháng còn chưa đẻ được quả trứng nào, nuôi cũng chỉ lãng phí lương thực."
Thầy Uông đứng dậy bỏ đồ trong tay xuống, đi qua giúp cô ấy đặt sọt tre xuống, sau đó nhận lấy gà mái già, lấy dây thừng trên mặt đất cột lại, rồi đi vào nhà lấy bình đựng một cân rưỡi dầu cây cọ đưa cho cô ấy. Tùy tiện quay đầu giải thích với Tô Mai: "Buổi sáng các cô đi không bao lâu, huyện trưởng Trương đã nhờ người đưa tới mười bình."
Lần lượt đựng năm cân, hai cân rưỡi và một cân rưỡi.
Nhà họ Vương ít người, ông bèn đưa một cân rưỡi.
Tô Mai gật đầu: "Đã tặng Hiệu trưởng Thái với Tiểu Mẫn chưa?"
Thầy Uông không nói thêm, vào nhà xách ra hai bình một cân rưỡi đưa cho Tiểu Hắc Đản vừa về: "Đưa cho đằng trước."
Tiểu Hắc Đản đáp lại, xách bình đi.
Du Chủ Quý, Trương Ninh Nguyên không định lấy, thấy vậy, yên tâm xách dầu trở về nhà.
Thầy Uông ôm một trái dừa lên, bổ ra, đổ hết nước bên trong ra, lúc chưng cá, còn làm chè cốt dừa thêm xoài.
Tô Mai, cụ Cố, Nam Nam cùng Mạnh Tiểu Vũ đều rất thích, Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi càng thích ăn đồ cay nóng hơn, hai người liếc mắt nhìn nhau, nếm cũng chưa nếm.
Giữa trưa, Triệu Khác không trở về, chỉ để một cảnh vệ chạy tới nói rằng công việc có chút bận.
Thầy Uông lấy hộp đồ ăn hai ngăn để cơm vào, đưa cho cảnh vệ. Cả nhà cũng không ai để ý tới chuyện này.
Buổi chiều, Thái Giai Vi dẫn mấy đứa nhỏ vào núi hái quả trám, Tô Mai lấy bản vẽ ra tiếp tục hoàn thành.
Dưới hành lang, cụ Cố thong thả thái thuốc, người giúp việc ngôi một bên may giày.
Thầy Uông giết gà, mổ bụng, rửa sạch sẽ, lấy mỡ gà đã tách ra đi xào, sau đó đổ nước hai trái dừa, hầm gà mái già với nước dừa. Dần dân nước dừa ngấm vào thịt gà, hương thơm bay khắp đại viện.
Lúc này, Triệu Khác vội vàng đi vào viện, ghé mắt vào song cửa sổ nhìn Tô Mai đang vẽ trong phòng, rồi đi thẳng tới chỗ cụ Cố.
Cụ Cố ngẩng đầu nhìn lướt qua hàng chân mày lạnh như băng của anh, lòng giật nảy, đánh tay ra hiệu với bảo mẫu.
Bảo mẫu buông đế giày, cầm mũ rơm, đứng dậy đi ra ngoài cửa thu dọn mười mấy cây hoa hướng dương trồng cạnh tường, chưa kịp chín, chỉ có một lớp cỏ xanh mọc dưới gốc cây sào.
"Nhân viên được bên trên phái đến lấy bản vẽ bị đâm ở Hoa Thành." Triệu Khác chấm nước trà viết lên mặt đất.
Cụ Cố siết chặt cây đao trong tay, đặt đao xuống, theo bản năng sờ vào túi, lấy một điếu thuốc ra, nói như thì thầm: "Người ta sao rồi?"
"Đang cấp cứu ở bệnh viện nhân dân 1 Hoa Thành."
Cụ Cố: 'Là bại lộ hay là trùng hợp?”
"Bại lộ."
"Sao lại thế?" Cụ Cố kêu lên thất thanh, lo lắng đưa mắt nhìn về phía căn phòng mé Tây, chấm nước trà và viết: "Chúng ta liên lạc bí mật như vậy, sao lại bại lộ?"
"Phát hiện người liên lạc với phái viên đã chết tại nhà đêm qua do ngộ độc rượu. Theo phán đoán sơ bộ, chắc hẳn tin tức bị lộ ra từ chỗ người đó."
"Vậy bọn họ định phong tỏa Hoa Thành? Hay là..." Cụ Cố không dám nghĩ sâu xa.
"Vé xe lửa mà phái viên mua, trạm cuối... là Hoa Thành." Triệu Khác viết: "Dựa trên tình hình mà cục cảnh sát báo cáo, sau khi phát hiện mình bị theo dõi, anh ta đã lựa chọn chủ động bại lộ. Làm vậy tuy có thể gây nhiễu loạn tin tức của đối phương, nhưng đối phương cũng không dễ dàng từ bỏ sự chú ý với Hoa Thành."
Cụ Cố: "Để ông đi đưa."
Triệu Khác nắm chặt đầu ngón tay: "Ông không thể hành động, ông mà hành động là Tiểu Mai sẽ bại lộ ngay."
"Vậy con...'
"Con cần một ít thuốc."
Cụ Cố không hỏi thêm câu nào, lập tức vào nhà lấy một cái rương ra cho anh.
Cầm cái rương, Triệu Khác xoay người đi vào sau núi, Vương Hồng Quân đã dẫn người chờ ở đó từ lâu: "Giao cho bí thư Quý, huyện trưởng Trương."
Đêm đó, Hoa Kiều ở Hoa Thành, giáo sư của khoa toán, kỹ sư xưởng máy móc đã ra quân. Được một nhóm lính trinh sát trên hải đảo không thua kém gì lực lượng đặc biệt bảo vệ, họ mang theo rương da, lần lượt ngồi xe lửa, ô tô, tàu thủy, máy bay trực thăng lên đường.
Không may thay, chẳng bao lâu đã có tin tức truyền đến, máy bay trực thăng cất cách khỏi mặt đất không lâu đã bị rơi. Cơ trưởng, cơ phó, ngay cả giáo sư Lưu Tuấn Viễn của Hoa Thành cùng bốn người lính trinh sát không một ai sống sót.
Cùng lúc đó, nước ngoài vừa ngang nhiên tấn công phi hành đoàn cùng nhân viên nghiên cứu của chúng ta, gọi hành động lên sẵn kế hoạch từ trước này là "sự cố hàng không”, vừa tuyên truyền râm rộ cho máy bay chiến đấu tàng hình tên 'Hắc Tước' của mình, rêu rao rằng các trang thiết bị siêu việt nhường nào, tốc độ nhanh ra làm sao, giới hạn về độ cao thực tế là bao nhiêu.
Lưu Tuấn Viễn là ba của Lưu Bình An, con thứ tư của nhà họ Lưu.
Sợ làm Tô Mai kích động nên tin tức anh ta hy sinh không dám truyền trong nhà.