Chương 599: Hy sinh (4)
Chương 599: Hy sinh (4)Chương 599: Hy sinh (4)
Triệu Khác đã chỉnh sửa linh kiện TV, radio, tạm thời không mở được, báo giấy cũng đã bị chặn từ ngoài cửa, kể cả loa quân khu cũng bị anh cố ý hỏi thăm.
Tô Mai biết đã có chuyện xảy ra, thái độ của mọi người trong nhà đều bất thường.
Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi ra ngoài cả ngày, cũng không nói là đi đâu, lúc trở về nhìn nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
Và cả vẻ bi thương toát ra trong lúc vô ý ấy có thể vắt được ra nước.
"Tiểu Vũ." Tô Mai giấu mọi người gọi Mạnh Tiểu Vũ tới trước mặt: "Dì hỏi cháu một chuyện?”
Tô Mai còn chưa nói chuyện gì, Mạnh Tiểu Vũ được mọi người dặn trước đã nhanh chóng che kín miệng lại, lui vê phía sau, nói: "Đừng hỏi cháu. Đừng hỏi cháu. Cháu không biết gì cả đâu."
Thái Giai Vi chỉ ước gì đá cho con mình một cái. Thằng ranh con! Đứa nhỏ lanh lẹ ngày xưa giờ đâu mất rồi?
Tô Mai nhìn Thái Giai Vi mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng, duỗi tay ra mở TV, hình ảnh chập chờn, trắng xóa.
Không nghĩ ngợi nhiều, Tô Mai xoay người mở radio lên, không nghe được âm thanh nào phát ra.
Lửa giận bỗng chốc "trào dâng" trong lòng, Tô Mai đập tay xuống bàn kêu đánh 'rắc' một tiếng, chiếc radio vỡ vụn, rơi lả tả xuống mặt đất.
Mọi người ở bên ngoài phòng nghe thấy tiếng động, có cảm giác như giông bão sắp ập tới.
Triệu Khác nhận lấy nước dừa từ tay thầy Uông, bước nhanh vào phòng: "Tiểu Mai... Tô Mai xoay người, khoanh tay trước ngực, hờ hững nhìn anh.
Triệu Khác khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ em đang mang thai..."
"Em đã dự tính cho trường hợp xấu nhất, anh nói đi."
Triệu Khác đặt nước dừa xuống, ôm cô đi vào phòng ngủ, đỡ cô ngồi xuống giường, kể sơ qua mọi chuyện.
Bên ngoài, cụ Cố sợ xảy ra chuyện, vội vàng bảo thây Uông sắc một chén thuốc an thai.
"Nói máy bay của chúng ta không ra gì? Hừ!" Tô Mai tức giận, khịt mũi khinh bỉ: "Không phải chỉ có 'Hắc Tước' thôi sao, để em làm con 'Chim ưng' đè chết nó."
Tuy nói như vậy, nhưng nghĩ tới bác tư Lưu ôn hòa nho nhã cùng với bốn người lính trinh sát kia, vành mắt Tô Mai vẫn đỏ hoe.
Trong bốn người, có hai người đã từng tới nhà ăn cơm, Tô Mai còn nhớ cảnh họ luôn miệng gọi mình là chị dâu, hết thảy mọi chuyện chỉ giống như vừa mới hôm qua.
Trong thuốc an thai có bỏ thêm một ít thuốc ngủ, Tô Mai uống cạn một chén, chẳng bao lâu sau đã mệt mỏi thiếp đi.
"Ba Triệu, mẹ con không sao chứ?”
"Ba, mẹ không sao, đúng không?”
Triệu Khác cầm chén thuốc từ phòng ngủ đi ra đã bị Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi vây quanh.
"Ngủ rồi." Triệu Khác nhìn hai đứa, gập ngón tay cốc đầu mỗi đứa một cái đau điếng: "Từ Hoa Thành về đã nói thế nào, không biết diễn kịch à?"
Mắt Tiểu Hắc Đản đỏ hoe, cúi đầu, mũi chân đá đường nối gạch dưới chân: "Vừa nghĩ đến không còn gặp được cậu tư nữa là con không nhịn được."
Tiểu Du Nhi xoa nhẹ mặt, oán hận nói: "Sau này con sẽ học chuyên ngành diễn xuất!"
Tiểu Hắc Đản và Triệu Khác nhìn cậu bé một cách kỳ lạ. Logic gì thế này?
"Không được à?”
Triệu Khác không bận tâm bọn trẻ làm gì, thích là được: "Được."
Hôm sau, Tô Mai bình tĩnh ăn hết bữa sáng dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, sau đó cô đi vào phòng ngủ, cài cửa lại, bắt đầu thực hiện bản vẽ.
Cô đã vẽ xong hai phụ tùng còn lại trong một buổi sáng, giữa chừng còn mở cửa đi vệ sinh hai lân, uống hai ly trà táo đỏ kỷ tử, ăn một miếng bánh dừa.
Điều này làm người trong nhà yên tâm phần nào.
Giờ ngủ trưa, Tô Mai không ngừng tay, ngay lập tức lại trải một tờ giấy trắng lên bàn, không phải vẽ 'Chim ưng' thật, tuy rằng nó có tính năng cao, nhiều tác dụng, khả năng sinh tôn mạnh, có hiệu quả tác chiến cao, phí tổn thất thấp, nhưng nó quá cao cấp, với tiêu chuẩn nên công nghiệp hiện tại, muốn sản xuất thì... Tô Mai lắc đầu, cuối cùng lựa chọn cải tiến Hắc Tước'.
Lấy làm tự hào vì Hắc Tước, nói nó vượt xa thời đại này, là sản vật của công nghệ đen còn gì?
Sao không nói khi 'Hắc Tước' theo đuổi tốc độ cực cao, đặc tính hồng ngoại rõ ràng, tiếng ồn lớn, mất đi tác dụng tàng hình?
Sau khi ổn định lại cảm xúc, hai ngày nữa trôi qua, Tô Mai bảo Triệu Khác đưa cô đến Hoa Thành.
Bái tế bác tư trở về, Tô Mai một mặt thì bận vẽ, một mặt vẫn không quên bầu bạn với Tiểu Hắc Đản, dẫn cậu bé vào núi, dạy cậu bé gấp máy bay boomerang, nấu một vài món mà cậu bé thích ăn, may đồ lót, sử dụng dị năng loại trừ vết thương trong cơ thể cậu bé.
Thấy thời điểm chia xa đến ngày càng gần, Tô Mai quyết định mang mấy đứa nhỏ đi hải đảo chơi một hồi. Triệu Khác: 'Không được."
Theo tin tức nhân viên hy sinh được báo đưa tin, nguyên nhân được phơi bày, khắp nơi đều phát động phong trào 'Báo cáo có thưởng.
Ban đầu đúng là thấy khá có hiệu quả, bắt được vài nhân viên ẩn núp ở khắp nơi.