Chương 600: Hy sinh (5)
Chương 600: Hy sinh (5)Chương 600: Hy sinh (5)
Nhưng theo thời gian, phong trào này đã đi chệch mục đích ban đầu quá xa, hành vi mượn việc công trả thù riêng có thế thấy ở bất cứ nơi đâu, hiện giờ khắp chốn đều hoang mang rối bời, ai cũng cảm thấy bất an.
Là người nhà của những nhân viên đã hy sinh, họ đi du ngoạn vào lúc này, bị người nào rắp tâm tóm được, sẽ có chuyện ngay.
Triệu Khác còn đau đầu vì một chuyện nữa, người lấy bức vẽ lại xảy ra chuyện trên đường tới.
Bị lật xe.
Người của đội đặc chiến đã đích thân tra xét mấy lần, không phải do con người gây ra, nhưng cấp trên không tin, kiên trì bắt họ phái người ở bên này đưa bản vẽ đến Tây Bắc.
Trong trung đoàn trinh sát có mấy người lính ở Tây Bắc, không thể nào đột nhiên bảo tất cả họ về quê thăm người thân được.
Triệu Khác còn đang rối rắm, thì cấp trên đã chọn được người: Lâm Niệm Huy.
Lý do đều đã cho anh kỹ rồi, trước khi xuất ngoại, bái tế ông nội qua đời, vấn an chú Lâm Kiến Quốc.
Triệu Khác cầm lệnh điều động trở về, cơm nước xong, kiếm một cái cớ rồi dẫn Tiểu Hắc Đản đi ra sau núi.
Không nói rõ là đưa cái gì, chỉ bảo cậu bé tới Tây Bắc tìm ai.
"Mẹ con không có thiện cảm với cả gia đình nhà ông con, nói đi bái tế ông con còn được, bảo đi thăm chú út con thì... Mẹ sẽ trở mặt mất." Võ vai Tiểu Hắc Đản, Triệu Khác nói với vẻ sâu xa: "Hiểu rõ ý của ba chứ?"
"Hiểu. Con sẽ nói con không nỡ xa Minh Trạch, chú Minh Hàn, muốn đi gặp họ trước khi sang phía Tây.' "Ù" Triệu Khác gật đầu hài lòng.
Nghe con nói muốn đi thăm Minh Trạch, Minh Hàn, tuy ban đầu Tô Mai có chút khó hiểu, nhưng ngẫm lại thấy thằng bé này trọng tình cảm thì không nghĩ ngợi nhiều nữa. Chủ yếu là trong ấn tượng của cô, các căn cứ nghiên cứu phát triển và chế tạo máy bay bùng nổ sau này không nằm ở phía Tây Bắc.
Mắm chưng thịt, tương hải sản, cá khô, nấm, miến, cả thùng dầu cọ chờ đưa lên xe, nhìn Tiểu Hắc Đản thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, Tô Mai không nhịn được mà nói: "Niệm Huy, trước khi đi còn có thể vê nhà một chuyến không? Hay là mẹ đi cùng con nhé."
Không thể được nữa rồi, tặng đồ xong, cậu bé phải ngồi trực thăng, ra khỏi lãnh thổ.
Một tiếng còi dài, chuyến tàu châm chậm lăn bánh.
"Mẹ..." Tiểu Hắc Đản giơ tay lên, ném về phía Tô Mai một hộp bánh quy bằng thiếc: "Cho mẹ, đợi con về."
Triệu Khác duõi tay bắt lấy hộp bánh, đưa cho Tô Mai, làm dấu tay ra hiệu cho cậu bé cẩn thận.
Tiểu Hắc Đản giơ tay làm động tác chào quân đội với ba mẹ mỗi lúc một xa.
"Ôi, cậu nhóc mau ngồi xuống đi, có nhìn thấy bóng người nữa đâu."
Tiểu Hắc Đản khẽ dụi mắt, rầu rĩ cất giọng nói lời cảm ơn, cởi giày xoay người leo lên giường, kéo chăn che kín đầu, nhịn không được mà nức nở.
Bên này, Tô Mai nhìn xe lửa đi mỗi lúc một xa dần, không kìm được vùi đầu vào lòng của Triệu Khác khóc ròng, nói: 'Em không muốn để thằng bé đi..."
Tô Mai chưa từng khóc như vậy, cùng lúc với sợ hãi, Triệu Khác cũng âm thành tự trách, gần đây thời gian ở bên cạnh cô quá ít.
"Đừng khóc, xem xem Niệm Huy để lại gì cho em." Triệu Khác dỗ cô, lấy hộp bánh đặt vào tay cô, chỉ liếc mắt một cái, Triệu Khác đã hận không thể lập tức đóng chiếc hộp lại.
Tất cả đều là huy chương.
Có cái giành được nhờ lập công, cũng có cái do thi đấu lúc huấn luyện.
"Ô... Niệm Huy, em đã thắc mắc sao trên người thằng bé nhiều vết thương như vậy mà..."