Chương 601: Truyên lại (1)
Chương 601: Truyên lại (1)Chương 601: Truyên lại (1)
Còn hai ngày nữa là Tết Trung thu, trường học cho nghỉ, Triệu Khác và Tô Mai ra khỏi nhà ga, đến trường trung học phổ thông số 1 của thành phố để đón Cố Đan Tuyết.
Không ngờ lúc họ vừa rời khỏi đây, một chiếc xe .Jeep khác có biển số xe của bộ đội hải đảo đã lái tới.
Xe dừng ở quảng trường ga xe lửa, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục đẩy cửa bước xuống xe, vừa nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, vừa vội vã bước về phía lối ra.
"Bal"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một cô bé mười ba mười bốn tuổi đứng bên cạnh lối ra, đường nét khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, làn da trắng sứ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, được đóng thùng gọn gàng và ôm sát vào vòng eo nhỏ nhắn, chiếc váy dài đến mắt cá chân, để lộ viền trắng của đôi 'giày không dây'.
"Tiểu Linh?" Đã năm năm không gặp, cô bé năm nào đã có dáng vẻ yêu kiều của một thiếu nữ, Quách Đại Thành không khỏi ngơ ngẩn nhìn không chớp mắt, sau đó bước nhanh qua đám đông, xách hành lý bên cạnh Quách Linh: “Con tới lâu chưa?”
"Vừa mới tới thôi ạ." Quách Linh cười híp mắt, nói: "Ba bận công việc mà, tới đây đón con làm gì. Con có còn là con nít nữa đâu, chẳng lẽ không tìm được về nhà sao?"
Quách Đại Thành nhìn cô con gái chỉ cao ngang ngực mình, nhất thời cảm xúc dâng trào: "Chớp mắt mà con đã xa nhà năm năm trời rồi, còn lớn như vậy nữa..."
Năm năm trước, đoàn trưởng Đổng bị điều chuyển công tác đến biên giới tỉnh Vân, cô con gái của Quách Đại Thành muốn đi cùng với đoàn trưởng Đổng để bù đắp, nói rằng nguyên nhân đoàn trưởng Đổng xảy ra chuyện ít nhiều gì cũng liên quan đến cô bé. Quách Đại Thành cũng tìm hiểu đại khái về câu chuyện này, đằng sau việc đoàn trưởng Đổng bị điều chuyển công tác có sự nhúng tay của người nhà họ Cố, nguyên nhân liên quan đến chuyện Triệu Du bị cô con gái của Quách Đại Thành bắt cóc ở Bắc Kinh. Vì lý do này, mấy năm nay Quách Đại Thành đều chuyên tâm trong công việc, chẳng cầu có công, chỉ mong không có lỗi, không dám tùy ý ngóc đầu dậy.
Cô con gái của Quách Đại Thành muốn đi với hai vợ chồng đoàn trưởng Đổng, nhưng đoàn trưởng Đổng không cho, xảy ra chuyện lớn như vậy, coi như con đường thăng quan tiến chức của ông ấy đã bị hủy hoại, mặc dù trong lòng đoàn trưởng Đổng có thể không oán trách cô bé, nhưng lúc đó vợ của đoàn trưởng Đổng đã làm âm ï trong nhà, khiến đoàn trưởng Đổng sợ rằng cô bé bị mất trí sẽ lại ra tay với người vợ đang mang thai của mình.
"Vê là tốt rồi, ba cũng đã chào hỏi sơ qua với mấy người ở trường học. Đi thôi, để ba đưa con tới đó thi khảo sát."
Thành tích học tập của Quách Linh khá tốt, cô bé đã nhảy lớp hai lần, năm nay trở thành học sinh lớp mười một.
Cô bé năm nào vừa mới nói thây cô giáo ở biên giới không đủ kiến thức, cuối cùng nhảy tới lớp mười một, sau đó nói muốn đi học lại. Xuất phát từ lòng áy náy, Quách Đại Thành không nói một lời mà chỉ cầm bảng điểm mấy năm học của con gái mình nhờ người quen tìm đến hiệu trưởng của trường trung phổ thông số 1.
Hiệu trưởng biết rằng trong môi trường như vậy, để bài kiểm tra đạt được số điểm tuyệt đối khó khăn biết bao nhiêu, vì vậy vô cùng coi trọng tài năng mà nói với Quách Đại Thành: "Anh đưa cô bé về thi khảo sát trước đi, nếu không đạt điểm xét tuyển của trường chúng tôi, tôi sẽ đề cử cô bé vào trường trung học phổ thông số 3.
Mặc dù đội ngũ giáo viên và tỷ lệ nhập học của trường trung học phổ thông số 3 không bằng trường trung học phổ thông số 1 và số 2, nhưng lại tốt hơn nhiều so với các trường ở các thành phố cấp huyện. Về việc tại sao Quách Linh phải đợi khai giảng rồi mới nói muốn đi học lại thì không ai hỏi.
Hiệu trưởng chỉ nghĩ rằng ngôi trường kia thấy cô bé là một cây giống tốt nên không muốn để cô bé đi.
Còn Quách Đại Thành chỉ cảm thấy cô con gái của mình đã chịu không ít thiệt thòi bên đó nên mới đột nhiên muốn chuyển trường đến đây. ...
Triệu Khác lái xe đến trường trung phổ thông số 1, lúc này vẫn chưa tan học.
Đỗ xe ở phía đối diện trường học, Triệu Khác đỡ Tô Mai xuống xe, hai người băng qua đường tới cổng trường, vừa nhìn thấy Triệu Khác, ông chú trong phòng bảo vệ đã tươi cười hớn hở lấy sổ đăng ký ra: "Chỉ còn hai mươi phút nữa là tan học, hay là cậu chờ ở chỗ tôi một chút nhé?"
Triệu Khác ghi lại thời gian thăm hỏi, đơn vị công tác, họ tên, cất bút đi, lấy ra một bao thuốc lá đưa cùng sổ đăng ký cho ông chú bảo vệ: "Không cần đâu ạ, bọn cháu đi thăm mợ. Sao hôm nay chú lại ở đây thế?"
Ông cụ là người của dòng họ nhà họ Lưu, là hiệu trưởng đời trước, sau khi nghỉ hưu không chịu ngồi yên nên mới đến đây làm bảo vệ.
Do không cần tiền lương nên trường học đã thuê thêm một anh lính xuất ngũ khác, anh lính xuất ngũ kia sẽ túc trực ở đây thường xuyên hơn.