Chương 603: Truyền lại (3)
Chương 603: Truyền lại (3)Chương 603: Truyền lại (3)
Tô Mai rửa tay, ngồi xuống bên cạnh Triệu Khác nói: 'Không cần mấy ký thịt ba chỉ à?"
Ông Cố: "Chắc cần khoảng một ký rưỡi đó, thịt dê để làm vằn thắn, còn ba chỉ sẽ làm món thịt kho tàu."
Thầy Uông gật đầu.
"Dì Tô." mọi người vừa cầm lấy đôi đũa, Nhị Ni đã chạy tới nói: 'Ngày mai chị cả con sẽ kết hôn, mẹ con kêu con sang đây báo cho dì biết một tiếng."
Tô Mai gật đầu, gắp con tôm đã được Triệu Khác bóc vỏ bỏ vào miệng.
Bảo mẫu đặt đũa xuống, đứng dậy hỏi: "Con có cần giúp gì không?"
Nhị Ni nhìn một bàn đây thức ăn mà nuốt nước miếng, lúc trước mỗi lần cô ấy sang đây đều thấy cả nhà dì Tô đang ăn cơm, và lần nào dì Tô cũng kêu người khác lấy ghế và chén đũa cho cô ấy.
"Nhị Ni!" Bảo mẫu đẩy nhẹ cô ấy một cái: "Đang nghĩ gì đó?"
"Không không, nghĩ gì ạ?”
"Bác hỏi con có cần giúp đỡ gì không?"
"Có, có ạ, mẹ con nhờ dì Tô cắt chín cặp chữ "phúc" cho chị con, thêm hai bức chân dung gia đình, một bức cho gia đình con và một bức cho gia đình Thái Quân Trường, cả hai đều phải có chị gái và anh rể con, và mười hình cắt giấy trang trí trên song cửa sổ nữa ạ."
Khóe miệng bảo mẫu giật giật: "Chuyện này bên bác không giúp được đâu, hay con nói mẹ con tìm người khác đi?”
"Vì sao ạ?” Nhị Ni kêu lên
"Con nói với mẹ con là mấy tháng này dì Tô con không tiện đụng tới dao kéo." Nhị Ni cái hiểu cái không đi về.
Tô Mai lấy một con cua, tách lấy phần thịt cua đưa cho Tiểu Du và Cố Đan Tuyết ăn.
"Đều lớn tướng cả rồi, con cứ để tụi nó tự bóc đi." ông Cố nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Du và Cố Đan Tuyết một cái: "Tiểu Mai, con đừng làm hư tụi nó."
"Vâng." Tô Mai tiếp tục bóc ba con cua đưa cho hai đứa, sau đó lấy khăn ướt lau tay, bưng chén canh gà vẫn còn hơi nóng lên hớp một miếng, vớt cánh gà gặm: "Chu Trường Cung cứ thế mà chấp nhận à?”"
Hôn nhân của con gái nuôi bị cướp đi, hai vợ chồng sao có thể im lặng không nói lời nào được, phải biết rằng thời buổi này mà bị người khác từ hôn, bất kể nguyên nhân là gì thì thanh danh nhà gái xem như bị hủy hoại.
"Còn có thể làm gì bây giờ.' bảo mẫu chép miệng: "Trần Thanh Miêu quỳ gối trước nhà họ Thái và nhà họ Chu, ngày nào cũng làm náo loạn không ngừng, cứ như diễn tuồng cả ngày ấy."
Triệu Khác bóc một đĩa tôm đặt trước mặt Tô Mai: “Tư lệnh Giang đã gặp Lâm Y mấy lần rồi và rất thích tính cách của cô ấy, đúng lúc cháu trai út nhà họ đến thăm anh ta nên anh ta đã nhờ chính ủy Tống đứng giữa giật dây, giới thiệu Lâm Y cho cháu trai út nhà mình."
"ỒI" Tô Mai sửng sốt, sao lại trùng hợp như vậy: "Xong rồi?"
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Triệu Khác cười khẽ: "Xong rồi."
"Chân của cháu trai út tư lệnh Giang đã bị thương trên chiến trường." ông Cố nói: "Thế nên không tìm thấy cô gái nào phù hợp trong số những người quen biết cả"
Nghe nói là bị thương trên chiến trường, Tô Mai kinh ngạc thốt lên: "Nghiêm trọng lắm ạ?"
Ông Cố hé miệng, sau một lúc lâu mới hàm hồ nói: "... Không thể có con nối dõi." Vốn dĩ đây là chuyện rất tế nhị, kết quả lại trở thành nhà gái đính hôn kia vì chịu đau buồn, không chấp nhận mang tai tiếng bị nhà trai chủ động từ hôn nên đã công khai chuyện kia ra ngoài, khiến cho cả nửa thành Bắc Kinh không ai không biết.
Ôi chao, tội cho chàng trai ấy! Ông Cố không khỏi thở dài một tiếng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Trong bàn ăn, mọi người vừa nhắc đến cháu trai út của Tư lệnh Giang, sau bữa ăn, cả gia đình đang ngồi hóng mát và nói về việc thu hoạch vụ mùa dưới hiên nhà thì Giang Viễn Hàng đã đưa Lâm Y tới đây.
Hai người sẽ đính hôn vào ngày mai, đặc biệt sang đây để mời ông Cố và hai vợ chồng Triệu Khác tới dự tiệc đính hôn của họ vào ngày mai.
Cùng lúc ấy, Lâm Y cũng nhận được thiệp mời.
Lâm Y vốn tưởng rằng chuyện đã như vậy, hai người cũng không còn gì để nói, ngày sau gặp nhau người nào mặc kệ người nấy là được, ai ngờ trước bữa cơm tối, Đại Ni lại nhờ Tứ Mao đưa thiệp mời tới.
Cô ấy không phải là nơi để người khác trút giận, tất nhiên ăn miếng thì phải trả miếng.
Những vướng mắc này, ngoài trừ hai người trong cuộc thì những người khác đương nhiên không biết.
Ngày hôm sau, Triệu Khác tan làm sớm về nhà, chở ông Cố đến nhà Tư lệnh Giang.
Bên Đại Ni, Tô Mai kêu bảo mẫu lấy hai đồng đưa sang đó.
Còn cô ở nhà không đi đâu, vẽ đồ trang trí một lúc lâu mới đứng dậy đi ra ngoài hoạt động một lát, dẫn cả Tiểu Du, Cố Đan Tuyết và thầy Uông đi làm bánh Trung thu.
Tô Mai thích ăn nhân lòng đỏ trứng nên đã nhờ thây Uông chuẩn bị thêm. Mấy người đang bận rộn trong nhà bếp, bảo mẫu đã dẫn Niếp Niếp và Mạnh Tiểu Vũ trở về. "Không có chỗ ngồi à?" Tô Mai nhìn ba người, khó hiểu hỏi.