Chương 605: Trứng đen (2)
Chương 605: Trứng đen (2)Chương 605: Trứng đen (2)
"Cái gì mà Trương Tiểu Lệ, em đã nói với anh bao nhiêu lần là em đã đổi tên rồi mà”" người phụ nữ nói giọng hờn dỗi: "Bây giờ em tên là Trương Mỹ Lệ."
"Cậu nhóc." Trương Mỹ Lệ vươn đầu ngón tay gõ gõ vào mũi Tiểu Hắc Đản: "Theo em thì cái tên mới này của chị nghe hay không?”
Một cụm từ mà các giáo viên địa lý hay buột miệng nói ra chợt lóe lên trong đầu Tiểu Hắc Đản: Hãy nhìn đi, non sông quê hương chúng ta thật trang nghiêm và mỹ lệ biết bao nhiêu!
Thế là nói với giọng xấu xa: "Chẳng lẽ chú Ngụy tên là Trang Nghiêm?"
Hai người nọ liếc nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Tiểu Hắc Đản, khóe miệng co quắp.
Trương Mỹ Lệ cốc nhẹ lên đầu Tiểu Hắc Đản một cái, cười nói: "Thông minh lắm!"
Khóe miệng Tiểu Hắc Đản giật giật, lông mi mảnh dài rũ xuống, lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Giang Thạc như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Đôi vợ chồng già ngồi quây quần bên chiếc bàn nhỏ vừa ăn vừa liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt hơi lóe sáng.
Tiểu Hắc Đản làm như không hề phát hiện phản ứng của mọi người, sau khi ăn xong, cậu bé cầm nải chuối sứ đưa cho mọi người ăn.
Trương Mỹ Lệ bẻ hai quả, mình lấy một quả, ném cho Ngụy Trang Nghiêm một quả: "Tiểu Ngụy, anh thấy em đối xử tốt với anh biết bao nhiêu, hà cớ gì anh lại nghĩ quẩn như thế, tự nhiên lại bỏ rơi một người phụ nữ xinh đẹp như em, rồi cứ một hai phải chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy cát vàng mênh mông kia để làm lính gác chứ..."
Cái miệng nhỏ nhắn của Trương Mỹ Lệ liến thoắng không ngừng. Suốt hành trình, sắc mặt của Ngụy Trang Nghiêm đều tối sầm, cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trương Mỹ Lệ vô cùng chướng mắt, thế nên cả ngày đều ngôi lì bên ngoài để trốn tránh cô ta.
Buổi trưa, Tiểu Hắc Đản và Giang Thạc tập trung ở cửa nhà vệ sinh.
"Cái rương bị ai đó đụng vào rồi." Tiểu Hắc Đản nói nhỏ.
Giang Thạc: "Chắc là lúc nửa đêm." Buổi sáng hai người đều nhập nhèm, lúc ấy người kia không có cơ hội ra tay.
Thật ra lúc nửa đêm, anh ấy ngủ rất sâu, nhưng vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.
"Tàu sẽ đến trạm cuối vào khoảng sáu giờ sáng mai, khả năng xảy ra chuyện vào tối nay tương đối cao, nhớ đề phòng cảnh giác." Giang Thạc dặn dò.
"Vâng."
Buổi tối ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, Tiểu Hắc Đản lấy ra một quả bưởi.
"Để chị làm cho." Trương Mỹ Lệ cầm quả bưởi đặt lên bàn, lục lọi hồi lâu trong túi xách nhưng chỉ tìm thấy một cái bấm móng tay.
"Đây, dùng cái này đi." Bà lão đưa một con dao gọt hoa quả sang.
Trương Mỹ Lệ nói cảm ơn, mở cửa sổ ra, liếc nhìn trái phải, nở ấm nước để rửa con dao gọt hoa quả, sau đó kéo cửa sổ lại rồi mới cắt vỏ bưởi.
"Ôi, cháu đóng cửa sổ lại làm gì." bà lão đưa tay định đẩy cửa sổ ra: "Trời nóng thế này thì ai mà chịu cho nổi, mở cửa sổ ra cho gió nó lùa vào."
"Cô ơi." Trương Mỹ Lệ đưa tay ngăn lại, cười nói: "Gió cát lớn lắm, cô thông cảm cho cháu với, cháu vừa rửa mặt và dưỡng ẩm xong, giờ mà cô mở ra thì cát dính đầy mặt cháu mất, mất công cháu phải rửa mặt rồi dưỡng ẩm lại, bộ trang điểm Thiên Tư này đắt lắm cô ạ..."
Cái miệng nhỏ nhắn của Trương Mỹ Lệ ba hoa chích chòe không ngừng, bà lão há mồm định nói mấy lần nhưng vẫn không có cách nào xen vào được. Tiểu Hắc Đản nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa nhịn cười đến mức bị nội thương.
Ăn bưởi xong, không có gì để làm, Trương Mỹ Lệ bóc lớp vỏ bưởi rồi cắt thành từng lát mỏng.
Nửa đêm, Ngụy Trang Nghiêm đứng dậy đi ra ngoài xả lũ, một lúc sau, trên hành lang xuất hiện một lượng khói dày đặc.
"Cầm lấy." Trương Mỹ Lệ lần lượt ném khăn ướt cho Tiểu Hắc Đản và Giang Thạc.
Cùng lúc ấy, cặp vợ chồng già ở tâng dưới cùng rút súng ra, bắn về phía Giang Thạc và Trương Mỹ Lệ.
Một tay Tiểu Hắc Đản bắt lấy chiếc khăn ướt bịt mũi miệng lại, tay kia lắc ống tay áo bắn ra một mũi tên.
Trương Mỹ Lệ và Giang Thạc đồng thời xoay người tránh né, một người ném vỏ bưởi ra, người còn lại bóp cò.
Mũi tên của Tiểu Hắc Đản bắn ngay tim ông lão, viên đạn do Giang Thạc bắn ra xuyên qua động mạch chủ ở cổ bà lão.
Trương Mỹ Lệ ném vỏ bưởi ngay dưới chân kẻ vừa đột nhập vào: "Uych" một tiếng, kẻ kia ngã chổng vó trên mặt đất.
Tiểu Hắc Đản vội rút súng ra và nạp một viên đạn vào cho Giang Thạc.
"Cẩn thận!" Trương Mỹ Lệ nhìn thấy một tia sáng chợt lóe lên bên ngoài cửa sổ qua khóe mắt, lập tức kinh hãi hô lên.
Tiểu Hắc Đản xoay người một cái nấp vào góc tường cạnh cửa sổ, bắn một phát vào kẻ vừa nhảy vào qua cửa sổ vỡ.
Ngay sau đó là một tiếng hét thảm thiết, cơ thể của kẻ đó đã ngã về sau và rơi khỏi đoàn tàu đang chạy như bay. Ba người thâm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng buộc khăn ướt ra sau đầu, che mũi miệng rồi nhảy xuống giường, lao ra cửa tụ họp với Ngụy Trang Nghiêm.