Chương 606: Trứng đen (3)
Chương 606: Trứng đen (3)Chương 606: Trứng đen (3)
Trên hành lang, Ngụy Trang Nghiêm lợi dụng khói mù để ẩn nấp, nhẹ nhàng lẻn ra sau đối phương, một tay vặn gãy cổ, trong giây lát đã giết chết ba tên.
"Chậc chậc, đúng là giết người như ngóe!" Trương Mỹ Lệ lẩm bẩm một câu, kéo Tiểu Hắc Đản chạy về phía cửa sổ nói: 'Nhảy đi!"
Tiểu Hắc Đản lắc đầu, nhanh chóng lùi lại: "Đồ đạc và chiếc rương của em vẫn còn trong khoang tàu, em phải đi lấy đã."
"Em nhảy trước đi, cái đó để chị."
"Mỗi vách ngăn của cái rương mây đều có trang bị, một mình chị bê không nổi đâu." Hầy, đúng là ác thật, không biết nhảy xuống còn giữ nổi cái mạng này không?
"Anh Nguy, tới giúp nhanh lên." Trương Mỹ Lệ kêu một tiếng, xông vào khoang †àu trước.
Sau khi Ngụy Trang Nghiêm cũng đi theo vào, Giang Thạc bế Tiểu Hắc Đản lên chạy nhanh sang một toa tàu khác, Tiểu Hắc Đản lấy điều khiển từ xa ra, bấm vào mấy cái nút màu đỏ trên đó.
"Bùm - bùm..." Chiếc rương mây và đồ đạc trên tay, dưới chân Ngụy Trang Nghiêm và Trương Mỹ Lệ nổ tung, trong giây lát hai người ngã xuống đất, máu me bê bết, hít mấy hơi liên tắt thở.
Mười phút sau, Giang Thạc và Tiểu Hắc Đản lại bước ra, diện mạo đã thay đổi.
Bà lão chống gậy, cúi lưng, tay xách chiếc túi rách rưới, theo sau là một con bé nông dân tên Hắc Nha đang ôm một con gà, vì không mua được vé ngồi nên hai người cứ lặng lẽ đi tới đi lui, tìm đại mấy người mặc đồ chắp vá chằng chịt ngồi ở lối đi để ngồi cùng.
Bên trái là một ông chú đang lựa vịt, bên cạnh ông ta là một bà cô đang ôm con dê. Tiểu Hắc Đản vừa mới mua con gà đang ôm trước ngực chưa được bao lâu, con gà sợ người lạ nên cứ muốn chạy trốn.
Hắc Nha thèm ăn thịt gà, sao cậu ấy có thể để con gà chạy trốn được, thế là liều mạng ôm chặt nó, vuốt lông nó rồi dùng giọng điệu vùng Tây Bắc để dỗ dành: "Ngoan nào Tiểu Hoa, về đến nhà tao sẽ bắt sâu cho mày ăn."
Con vịt lông trắng như tuyết bên cạnh rất xem thường loại gà đất lông xù này, chỉ ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường.
Con gà giấy giụa quá mạnh, nếu không cẩn thận thì con gà đất này sẽ cào trúng con vịt, cánh vịt giương lên, rướn cổ ngoạm vào cổ con gà, có chết cũng không buông ra.
Ái chà, dựa vào mi mà cũng dám gây sự với tao à! Hắc Nha đọc được mấy lời này từ trong mắt con vịt, cảm thấy hơi buồn cười.
Con gà đất sợ tới mức kêu lên quang quác, hai cánh vỗ phành phạch liên hồi, lông gà bay lên rồi rơi xuống khắp người Hắc Nha.
Thu hút mọi người nhìn sang, bà lão quýnh lên, đưa tay bẻ gãy cổ con gà đất.
Con vịt sợ tới mức kêu "quác quác" một tiếng, nhào vào lòng ông chú run lên bần bật.
Hắc Nha và ông chú sững sờ nhìn nhau một lúc, con bé thở ra một hơi rồi khóc rống lên: "Ôi, Tiểu Hoa của tôi -"
"Im ngay!" Bà lão đập vào lưng con bé một cái, quát lên: "Khuya khoắt thế này gào cái gì mà gào, mày mà gào một tiếng nữa là tao đập cho đấy."
Hắc Nha sợ hãi rụt cổ lại, nước mắt lưng tròng không cam lòng.
Đã có hai nhóm người lén lút tới đây, mấy nhân viên an ninh trên tàu cũng lui tới mấy lần.
Sáu giờ sáng, đoàn tàu đến trạm cuối, trên sân ga không chỉ có công an mà còn có cả một người lính đứng cầm súng. Hai người bước xuống tàu đi theo dòng người vội vã ồn ào, bà lão chống gậy bước vội về phía trước, Hắc Nha cầm con gà Tiểu Hoa đã nghẻo cổ từ lâu, đi được mấy bước thì ánh mắt bắt đầu láo liên khắp xung quanh.
Bà lão là người sợ phiền toái, quay đầu thấy đứa cháu gái vẫn còn có thời gian nhàn rỗi, thế là tức tối bước trở lại, túm lấy tai con bé, vừa đi về phía trước vừa dùng tiếng Tây Bắc mắng một tràng liên thanh: "Con nhỏ này, có biết chuyện gì xảy ra không? Còn dám đứng đây hóng chuyện...
"Ối bà ơi, bà ơi, nhẹ tay chút ạ...' Con bé Hắc Nha bị kéo tai phải nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua một nóc nhà ở phía xa xa, híp mắt nói: "Súng bắn tỉa!"
Bà lão tức giận nghiến răng: 'Khốn kiếp, thật đúng là phí hết cả tiên vốn!" Có tới mấy đoàn tàu vào ga, vài nhóm người đã bước xuống, từ nãy đến giờ vẫn không ngới.
Bởi vậy mới biết thứ họ đang mang trên người quan trọng biết bao nhiêu.
"Đi nhanh lên, bác cả mày tới đón đấy." Bà lão đi như bay, kéo theo cái tai của đứa cháu gái, cả đường hùng hổ đi đến trước một chiếc xe bò.
"Mẹ ơi, Hắc Nha." Người đàn ông ghìm giữ con bò già, xoa xoa tay đơn giản, tiến lên đỡ bà lão lên xe bò, sau đó ôm lấy cái eo nhỏ của Hắc Nha bế lên xe.
"Bác cả -' Hắc Nha xoa xoa cái eo của mình: "Bác nhẹ tay chút."
"Hì hì." người đàn ông thành thật gãi đầu, ngồi lên xe rồi vùng roi: "Đi -"
Con bò di chuyển lề mà, rời khỏi ga tàu và đi đến ngôi làng gần đó.
Sau khi vào làng, người đàn ông đi vào một hộ gia đình nào đó, một lúc sau xách cái sọt tre đi ra.