[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 607 - Chương 607: Trứng Đen (4)

Chương 607: Trứng đen (4) Chương 607: Trứng đen (4)Chương 607: Trứng đen (4)

Trên cùng của cái sọt là một cái vại sành đựng đầy nước, một cái chén, một bao bánh bột ngô, một lọ dưa chua; dưới cùng là ba chiếc áo khoác da và một tấm vải nỉ cũ được bọc trong một chiếc khăn dầu.

Đặt con gà chết trên tay xuống, Hắc Nha nhấc cái vại lên, đổ một ít nước vào chén rồi rửa tay.

Bà lão chép miệng: “Cùng chú ý!

Hắc Nha mặc kệ bà lão, uống hết phần nước còn lại trong chén, cầm lấy một cái bánh bột ngô, dùng đũa gắp dưa chua, há miệng cắn một cái, sau đó nghiêm mặt nói: "Con tưởng mẹ con làm thịt muối."

Bà lão đi theo ăn mấy ngày thì trở nên thèm ăn.

"Tới nơi rồi." bà lão đá con gà chết dưới chân mình: "Nướng nó lên."

"Sớm biết vậy đã mua luôn con vịt của ông chú kia rồi." Hắc Nha cũng không quan tâm có ngon hay không, chỉ vài ba miếng đã xử xong cái bánh bột ngô rồi uống thêm chén nước.

Sau đó cầm lấy cái roi của người đàn ông, bảo ông ấy lên xe nghỉ ngơi một lát, còn cô ấy sẽ thúc xe.

Bãi cát vàng trải dài, họ đi cả ngày trời, mãi đến khi trăng treo trên cành liễu, ba người phải đi qua vài trạm kiểm soát mới tới nơi.

Các bản thiết kế được quấn quanh từng lớp từng lớp quanh bắp chân của Hắc Nha, cách một lớp băng gạc.

Các bản thiết kế này được thu nhỏ hơn nhiều, thậm chí phải dùng đến kính lúp mới nhìn thấy rõ một số chú thích trên đó.

Cho dù thấy rõ được chú thích thì cũng phải cần mã hóa mới có thể hiểu được ý nghĩa của nó, bởi vì bản thiết kế không được vẽ theo thứ tự nên mọi thứ đều lộn xộn, hoàn toàn phụ thuộc vào việc tổ chức lại mã hóa.

Hắc Nha ngồi trên mặt đất, cởi đôi giày vải nhỏ thêu hoa ra, rút một tờ giấy mã hóa được bọc trong lớp giấy dầu từ dưới đế giày rồi đưa cho người trước mặt.

Ông Phùng vô thức nín thở.

Hắc Nha ngượng ngùng nhếch miệng cười.

Ông Phùng cầm lấy đồ, vừa sai lính của mình chuẩn bị thức ăn và chỗ ở cho ba người họ, vừa bước đi thật nhanh.

Một lúc sau, còi ở căn cứ lập tức vang lên, mọi người được gọi họp bàn để xem bản thiết kế.

Hắc Nha ăn no căng bụng, sau đó bước vào xưởng sản xuất của họ, nhìn cánh máy bay to lớn, ánh mắt ngập tràn niềm tự hào và ngưỡng mộ.

Bà lão và người đàn ông cũng đến đây, lúc này mới biết được thứ mà họ vận chuyển chính là bản thiết kế máy bay, nhưng cụ thể là máy bay gì thì không biết được.

Sáng sớm hôm sau, họ lái xe bò rời đi, đưa Hắc Nha đến quân khu gần đó, nhìn cô ấy cởi bỏ lớp quân áo ngụy trang trên người, mặc lại quân phục, ngồi lên máy bay trực thăng và bay khỏi đất nước.

Hai người trở về ngôi làng, trả lại xe bò, bắt xe đến ga xe lửa, sau đó ngồi tàu về Bắc Kinh, lúc này mới cởi bỏ quần áo trên người và rửa sạch lớp ngụy trang trên mặt, sau đó đến bộ quân sự báo cáo.

Cùng lúc đó, Triệu Khác cũng nhận được tin Tiểu Hắc Đản và Giang Thạc bị tấn công trên tàu lửa.

Một ít tin tức của chuyện này vẫn truyền ra ngoài thị trấn của họ.

Thị trấn cách quân khu không xa, đi bộ bằng đường tắt chỉ mất hơn hai mươi phút. "Kiểm tra cho tôi!" Triệu Khác tính toán ngày tháng rồi dặn dò Vương Hồng Chí: "Cậu đến phòng bảo vệ lấy sổ đăng ký, kiểm tra xem trước Trung thu có ai đi ra ngoài, đi đâu, làm việc gì, tiếp xúc với ai, kiểm tra cho cẩn thận, không được để sót một ai."

"Vâng!" Vương Hồng Chí đáp lời, vừa định đi ra ngoài, Triệu Khác đột ngột gọi lại: "Còn một người nữa, cậu phải đích thân đi kiểm tra, sau khi cô ấy quay về đã liên hệ với ai và hỏi được thông tin gì."

"Ai?"

"Con gái của Quách Đại Thành, Quách Linh."

Vương Hồng Chí sửng sốt một lúc, trong lòng không khỏi rùng mình, nhớ lại chuyện lúc nhỏ cô bé đã làm với Tiểu Du, thậm chí còn tiếp xúc với cả đặc vụ.

Sau khi kiểm tra, Vương Hồng Chí nhanh chóng phát hiện ra vào ngày diễn ra tiệc cưới của Đại Ni, Quách Linh đã hỏi thăm Nhị Ni, Nhị Nha vê chuyện có liên quan đến nhà họ Triệu, sau đó Vương Hồng Chí còn nghe được thông tin từ chính miệng mẹ kế của cô bé, nói rằng gia đình cũng không hề muốn cô bé lên thị trấn để mua nguyên liệu làm bánh Trung thu.

Trước khi đi ra ngoài ăn cưới, cũng không nghe cô bé nói sẽ làm hoặc phải làm bánh Trung thu gì cả, chỉ là đột ngột lên thị trấn mua một đống nguyên liệu về, sau đó làm một nồi bánh bột ngô có nhân.

Bánh trung thu là phải nướng, nhà họ không có lò nướng xây bằng đất giống nhà họ Triệu, nhưng thành phẩm cuối cùng vẫn là một loại bánh có nhân, mặc dù không khó ăn, nhưng vẫn không giống bánh Trung thu.

Thị trấn không lớn, đột nhiên có một cô gái nhỏ tuổi mặc quần áo nổi bật tới đây đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho những người dân ở thị trấn này, lúc Vương Hồng Chí mang theo bức ảnh của cô bé hỏi từ đầu đến cuối thị trấn, cô bé đã tiếp xúc với ai thì đã lập tức liệt kê ra được một danh sách.
Bình Luận (0)
Comment