Chương 608: Trứng đen (5)
Chương 608: Trứng đen (5)Chương 608: Trứng đen (5)
Sau khi kiểm tra một hồi, Vương Hồng Chí lập tức bắt được một người đã giúp cô bé báo tin.
Người này cái gì cũng không biết, anh ta chỉ nhận tiền của Quách Linh, giúp cô bé gọi một cuộc điện thoại đến một nơi rồi đọc cho bên kia một dãy số.
Dãy số đó chính là số hiệu đoàn tàu mà Tiểu Hắc Đản đang đi.
Vương Hồng Chí mới vừa rời đi, Triệu Khác đã gọi điện thoại cho anh bảo vệ của Trường Trung học phổ thông số 1, bảo anh chàng đó tìm Quách Linh và để mắt tới cô bé.
Lúc Quý Phi tìm được Quách Linh ở sau kho hàng, cũng là lúc nhìn thấy cô bé dùng gậy đánh Cố Đan Tuyết đến mức gần bất tỉnh. ...
Sau khi Triệu Khác nhận được cuộc gọi từ Quý Phi, anh vội chạy tới đó cùng với Mạnh Tử Hành và cảnh vệ viên.
Quý Phi vội vàng chào hỏi: "Phó Sư đoàn trưởng Triệu, Quách Linh đã bị tôi trói chặt trong phòng bảo vệ, đây là tờ giấy Cố Đan Tuyết nắm trong tay."
Triệu Khác phất tay với cảnh vệ viên, ý bảo anh ấy đi bắt Quách Linh, rồi cầm lấy tờ giấy đọc sơ qua, nét chữ trên tờ giấy gần như giống hệt với nét chữ viết tay của anh.
Nội dung cực kỳ kinh khủng, cái gì mà "Cầu chỉ bất đắc, ngụ mị tư phục(*).'
(*) Mơ tưởng mà không được, ngay cả thức ngủ đêu mong nhớ.
Mạnh Tử Hành nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lập tức hít một hơi khí lạnh.
Đôi mắt Triệu Khác lạnh lẽo: "Gọi điện thoại đến biên cảnh, hỏi thăm tình hình của Đổng Phương Hải."
"Anh nghi ngờ nhà họ Đổng xảy ra chuyện? Không thể nào." Mạnh Tử Hành ngạc nhiên nói: "Đổng Phương Hải đối xử với Quách Linh còn hơn cả ba ruột của cô bé..."
"Gọi đi." Triệu Khác sải bước đi đến phòng y tế.
Cố Đan Tuyết đã tỉnh, cảm thấy choáng váng, mợ Lưu đang chăm sóc một bên.
"Ba nuôi."
Triệu Khác gật đầu, nghiêng đầu hỏi mợ: "Bác sĩ nói sao ạ, có cần phải đến bệnh viện không?”
"Cũng không cần đến bệnh viên." mợ Lưu nói: "Trên đầu và cổ có vết bầm, hơi cử động sẽ thấy chóng mặt, bác sĩ khuyên nên về nhà nghỉ ngơi vài ngày."
"Vâng." Triệu Khác đi ra ngoài một lúc rồi lái xe tới, mợ Lưu cõng Cố Đan Tuyết lên, để cô bé ngồi vào ghế phụ.
Cố Đan Tuyết nhìn Quách Linh đã bị trói tay chân và bịt miệng, tức giận nghiến răng nói: "Ba nuôi, lúc vê con đánh nó một gậy được không?”
Triệu Khác trừng mắt nhìn cô bé một cái: "Đợi con khỏe lại rồi nói."
Cố Đan Tuyết rụt cổ, nhỏ giọng làu bàu: "Con không ngờ lại có đứa xấu xa như vậy, vừa gặp đã cho con ăn một gậy. Phải rồi, ba nuôi, tại sao thư tình ba viết cho mẹ nuôi lại rơi vào tay nó? Hì hì... cái gì mà 'Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, về nhà con phải nói lại với mẹ nuôi mới được."
Triệu Khác nhìn vẻ mặt cô bé không giống giả bộ, biết rằng cô bé thật sự tin rằng bức thư mà anh viết cho Tiểu Mai bị Quách Linh trộm mất, trong lòng thở dài một hơi: "Có bị chóng mặt không?”
"Có ạ." Cố Đan Tuyết lập tức nhăn mặt.
"Thế nhắm mắt lại ngủ một lát đi."
"Vâng."
Xe đợi trước cổng trường một hồi, vẻ mặt Mạnh Tử Hành xanh mét, xách hành lý bước ra khỏi trường. Triệu Khác đẩy cửa xuống xe, mở cốp xe ra. Mạnh Tử Hành ném hành lý của Quách Linh vào đó, kéo Triệu Khác sang một bên, thấp giọng nói: "Tần Dao đã bị bắt giam về tội buôn bán dược liệu. Tôi đã nhờ người hỏi thăm, mỗi một danh sách bán hàng đều có chữ ký của cô bé."
"Còn Đổng Phương Hải thì sao?" Triệu Khác vô thức lấy hộp thuốc lá trong túi ra, vuốt ve nhưng không hút.
Mạnh Tử Hành giật lấy, rút ra một điếu rồi châm lửa, hút một hơi thật sâu: "Ông ấy đã ly hôn với Tân Dao nhằm cắt đứt quan hệ."
"Đi thôi, về nhà phải thẩm vấn vị thiên tài họ Quách này cho ra trò mới được."
"Thiên tài?" Mạnh Tử Hành cười khẩy một tiếng, trơ trến nói: "Anh đừng xúc phạm danh hiệu thiên tài' chứ, con bé này xứng chắc, tuổi nhỏ mà tâm địa đã ác độc như vậy, không biết lớn lên sẽ ra sao đây."
Làm hàng xóm một năm, nhưng anh vẫn không hiểu rõ Tân Dao, người này chỉ lo ăn, không lo mặc, luôn hết lòng tập trung vào công việc, một người như cô ấy mà bảo là buôn bán dược liệu, kiểu gì anh vẫn không thể tin nổi.
Lúc xe tới quân khu, Triệu Khác, Mạnh Tử Hành mang Quách Linh đi, cảnh vệ viên lấy một cái nạng, sau đó nhờ người đỡ Cố Đan Tuyết vào nhà.
Tô Mai đang ở trong phòng vẽ, đột nhiên nghe thấy bảo mẫu hét lên một tiếng, vội đặt bút xuống, khóa cửa bước ra: "Sao thế?"
Ông Cố xua tay với cô: 'Không sao, chỉ bị thương nhẹ ở đầu thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi."
Tô Mai đưa tay chạm vào vết sưng sau ót cô bé, sưng một cục to tướng.
"A, đau, đau...' Cố Đan Tuyết hét lên hai tiếng, cuối cùng cảm thấy không đau đến mức như vậy: "Mẹ nuôi, tay mẹ thật thần kỳ, vừa sờ vào đã bớt đau."
Lão Cố vươn tay cầm lấy cây kim châm do bảo mẫu đưa tới: "Quay người lại, kỹ thuật châm cứu của ông còn tốt hơn cả mẹ nuôi con đấy, bảo đảm mười lăm phút sau là hết sưng ngay."