Chương 609: Trứng đen (6)
Chương 609: Trứng đen (6)Chương 609: Trứng đen (6)
Cố Đan Tuyết liếc nhìn mũi kim lạnh lẽo, vẻ mặt khổ sở nói: 'Hết đau rồi ạ, thật đấy, không đau nữa."
"Lúc ngủ thì sao?"
Cố Đan Tuyết nghĩ đến trường hợp lúc ngủ sẽ vô tình đụng vào cục u, đành phải quay người lại.
Đầu bếp Uông bưng mấy chén trà nấm tuyết tảo đỏ tới.
Tô Mai rửa sạch hai tay, ngồi xuống đối diện với ông Cố, với tay bưng một chén lên, vừa uống vừa canh chừng mấy cây kim châm.
"Ai đưa con về?" Tô Mai hỏi.
"Ba nuôi với chú Mạnh tới đón con..." Cố Đan Tuyết nói nửa chừng vội im bặt, sau đó cười khan hai tiếng, tự giải thích: "Hai người họ đến thành phố có việc, vừa lúc đi ngang qua...'
Càng nói càng chẳng ra sao, làm gì trùng hợp đến thế, họ vừa ra khỏi nhà mà cô bé đã bị đụng đầu á.
Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra, sợ cô bị kích động nên mới cố tình giấu giếm cô. Nghĩ như vậy, Tô Mai không tiếp tục hỏi nữa. ...
Quách Linh rất cứng miệng, dù sao họ cũng không thể dùng bạo lực để đối phó với một cô bé, cuối cùng Triệu Khác phải kêu cảnh vệ viên gọi ông Cố tới.
Chưa hết một nén nhang, Quách Linh đã phải khai ra.
Hóa ra cách đây năm năm, không phải những người nằm vùng ở Bắc Kinh đã tìm tới Quách Linh đầu tiên, mà là một ông lão cô bé đã gặp trên tàu.
Đó có phải là ông lão hay không thì cũng không xác định được, vì ông lão có khả năng hóa trang. Đi suốt quãng đường bốn năm ngày, ông lão đã dạy Quách Linh một thứ, đó chính là cách bắt chước nét chữ viết tay của người khác, đồng thời đưa cho cô bé một cuốn danh bạ.
Triệu Khác cầm cuốn danh bạ trên bàn đã được nữ quân nhân tìm thấy, tất cả đều là những dãy số.
Căn cứ vào lời kể của Quách Linh, Mạnh Tử Hành đã tìm ra một cuốn từ điển, đưa cho Triệu Khác.
Triệu Khác nhìn lướt qua mấy cái tên, sau đó đóng lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Có vấn đề gì sao?" Mạnh Tử Hành khó hiểu hỏi.
Triệu Khác nhắm mắt lại: "Cuốn danh bạ này không thể giao lên trên. Chú và ông nội, và cả ký ức của Quách Linh... cậu nhìn xem."
Ông Cố nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt cứng lại, kêu cảnh vệ viên chạy về nhà xin đầu bếp Uông một chiếc hộp nhỏ.
Đem chiếc hộp đến, ông Cố mở ra, thắp thêm một nén nhang, sau đó lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt, mặt số đung đưa qua lại trước mắt Quách Linh: "Con là ai?
"... Quách Linh, Tiểu Linh... Linh Linh... Một đứa bé với khuôn mặt vui sướng chạy ra từ một căn nhà khang trang, đó là thời thơ ấu hạnh phúc của Quách Linh.
"Bao nhiêu tuổi?"
"4 tuổi... 6 tuổi... 28, không, đều không phải, rốt cuộc thì tôi bao nhiêu tuổi? Bao nhiêu tuổi..." Lúc cô bé đang tự hỏi từng tiếng, máu dần dần chảy ra dưới mũi cô bé.
Ông Cố vội vàng cất chiếc đồng hồ quả quýt rồi búng tay một cái.
Quách Linh mơ màng mở mắt ra.
"Ký ức đã bị kẻ khác bóp méo." Ông Cố nói với vẻ tiếc nuối: 'Chuyện đã quá lâu, không giải quyết được."
Mạnh Tử Hành trầm tư nói: "Làm sao lại cấy cho cô bé một lớp trí nhớ hoàn toàn mới được?" Một đứa trẻ đã lớn từng này, nhưng lại không thể bị kết án, sau khi đưa đến Trung tâm cải tạo thiếu niên một thời gian, do ký ức bị bóp méo nên cô bé vẫn là một người nguy hiểm.
"Hai ngày nữa chú sẽ thử lại."
Triệu Khác ra hiệu cho cảnh vệ viên đưa ông Cố về, như đang trâm ngâm nhớ lại hai câu nói vừa rồi của cô bé.
Quách Linh, Tiểu Linh, Linh Linh.
Bốn tuổi, sáu tuổi, hai mươi tám.
Cứ mỗi hai từ của hai câu có thể liên kết với nhau, Linh Linh bốn tuổi, Tiểu Linh sáu tuổi, Quách Linh hai mươi tám tuổi, chắc chắn có ý nghĩa gì đó.
"Lúc còn trẻ bà ngoại của Quách Linh đã làm gì ở gia đình giàu có?" Triệu Khác gõ đầu bút trên mặt giấy.
Mạnh Tử Hành mở cửa, gọi tên một anh lính nhỏ: "Kêu Quách Đại Thành tới đây."
Anh lính đáp lại, đi ra ngoài một lát đã dẫn Quách Đại Thành tới đây.
Quách Linh bị mang về đây cũng không phải là chuyện bí mật, Quách Đại Thành nhận được tin liền chờ ở ngoài, dĩ nhiên tới đây rồi thì Triệu Khác hỏi gì đáp nấy.
Nhưng anh ta cũng không biết nhiều lắm, chỉ nghe vợ cũ nhắc đến chuyện đó một lần, nói rằng thời còn trẻ, mẹ vợ cũ của anh ta đã làm bảo mẫu trong một gia đình giàu có.
Triệu Khác xé tờ địa chỉ do Quách Đại Thành viết ra, sau đó đưa cho Mạnh Tử Hành: "Cậu lập tức đi ngay trong đêm đến địa chỉ này."
Cho người tạm giam hai ba con Quách Đại Thành, Triệu Khác cầm cuốn danh bạ và từ điển đến nhà Tư lệnh Giang.
Trong phòng làm việc, Tư lệnh Giang nhìn từng cái tên trong cuốn danh bạ, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Đều là những nhân tài cao cấp trong các lĩnh vực, nếu một người có vấn đề thì may ra ông ấy còn tin, đằng này tất cả họ đều có vấn đề, làm sao có thể...
Đúng vậy, không thể nào. Nhưng nếu cuốn danh bạ này rơi vào tay một kẻ có mưu đồ, chắc chắn kẻ đó sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn.