Chương 610: Điều động (1)
Chương 610: Điều động (1)Chương 610: Điều động (1)
"Ngoại trừ cậu, còn có ai khác nhìn thấy cuốn danh bạ này chưa?"
"Chỉ có hai chúng ta."
"Mang chậu than vào đây." Tư lệnh Giang lập tức nói với vẻ quyết đoán.
Triệu Khác không nói lời nào, đi ra ngoài cầm chậu than vào đây, lấy bật lửa ra.
"Để tôi." Tư lệnh Giang chộp lấy bật lửa và đốt cuốn danh bạ trên tay.
Như vậy, nếu sau này xảy ra chuyện, một mình ông ấy sẽ gánh chịu tất cả.
Triệu Khác quay đầu, các đầu ngón tay siết chặt.
"Tôi e không chỉ có một cuốn này..."
Tư lệnh Giang còn chưa nói xong, Triệu Khác đã hiểu ý ông ấy: "Sau khi Mạnh Tử Hành trở về, cháu sẽ đích thân dẫn đội đến biên cảnh."
"Ừ, cẩn thận một chút. Quách Linh..." Tư lệnh Giang buông tiếng thở dài: "Lát nữa tôi sẽ kêu cảnh vệ viên đưa tới đây."
Ý ông ấy là muốn đích thân xử lý cô bé.
"Không chờ sao?”
"Không thể chờ được, nhiều học giả và giáo sư đã trở vê với tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết, tôi không thể để họ đổ mồ hôi và đổ máu cùng một lúc được."
Một tuần sau, nhóm người của Mạnh Tử Hành bí mật đưa cả nhà bà ngoại Quách Linh về đây, cùng một số rương lớn gồm đồ cổ và tranh thư pháp, châu báu trang sức đeo tay, khô cá ăn liền và một cuốn danh bạ khác.
Qua kiểm chứng, thời còn trẻ bà ngoại của Quách Linh chẳng phải là bảo mẫu gì, mà là tình nhân của một tên súc sinh.
Mà lúc còn trẻ, tên súc sinh kia đã bị thiếu niên Triệu Khác một súng bắn chết. "Ký ức của Quách Linh đã xảy ra chuyện gì, do ai làm?" Tô Mai cất bản thiết kế trên bàn đi, thu dọn hành lý cho Triệu Khác.
"Một người câm." Triệu Khác nhắm mắt theo đuôi chạy sau Tô Mai nói: "Vì báo thù, thời trẻ Lý Mẫu Đơn (bà ngoại của Quách Linh) đã đưa Quách Linh đến trước mặt người câm đó để cầu xin. Lúc ấy người câm đó đang thiếu tiền, lại vừa đọc được một bài báo về thuật thôi miên của nước ngoài, thế là đã sử dụng ma túy và thay đổi ký ức của Quách Linh dựa theo yêu cầu của Lý Mẫu Đơn một cách nửa VỜI.'
Triệu Khác rời đi hơn nửa tháng mới trở về, lúc này thời gian đã bước vào cuối tháng mười, cá Hoa muối khô ướp gia vị trong nhà đã có thể ăn được.
Đầu bếp Uông lấy ba cái hũ ra, lấy dầu hạt cải chiên sơ qua rồi cất vào cái hủ nhỏ, đưa cho Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và bọn trẻ nhà họ Lưu mang đi học, sau đó gửi một hũ cho những người công tác ở nơi khác.
Còn dư lại một chén thì dọn lên bàn ăn, cá ướp ăn với cơm, thời gian Tô Mai mang thai đã qua ba tháng đầu của thai kỳ, lúc này ăn gì cũng ngon, lập tức đã có thể ăn hết nửa chén cơm với một miếng cá ướp.
Ông Cố không cho cô ăn nhiều các loại thực phẩm ướp gia vị, thấy cô ăn xong một miếng còn muốn gắp thêm, ông ấy vội nháy mắt ra hiệu với bảo mẫu.
Bảo mẫu đặt chén đũa xuống, bưng đĩa cá ướp trước mặt cô lên rồi thay vào đó bằng một đĩa nấm xào.
Tô Mai vươn đôi đũa ra định gắp nhưng cái đĩa đã bị lấy đi mất, cô muốn ăn thứ gì đó có hương vị đậm đà, vừa muốn gắp một miếng trứng gà xào ớt xanh thì đột nhiên có cảm giác nhìn về phía cửa.
Triệu Khác đang đứng trong sân ôm đồ đạc, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, đang mỉm cười nhìn cô.
"Triệu Khác!" Tô Mai đặt chén đũa xuống, đẩy ghế ra rồi sải bước ra khỏi phòng. Khóe miệng Triệu Khác cong lên, anh nâng bước lên bậc thêm, đặt bao tải trong tay xuống rồi vươn tay đỡ lấy cô, sau đó nói với mấy người trong phòng cũng vừa đứng dậy theo: "Để tôi đi rửa mặt cho sạch sẽ, mọi người cứ ăn cơm trước đi."
Chắc chắn hai vợ chồng gặp lại nhau sau một thời gian xa cách sẽ có rất nhiều điêu muốn nói, mấy người kia chỉ mỉm cười, cũng không đi quấy rầy.
"Anh xuống tàu khi nào?" Tô Mai dựa vào cửa phòng bếp, thấy anh rửa sạch bọt xà phòng trên mặt, cô với lấy chiếc khăn tắm đang treo trên dây đưa cho anh.
"Sáng nay." Triệu Khác lau mặt, giải thích nói: "Trên đường về, anh gặp hai chiến hữu ở tỉnh Vân, họ cho anh một cặp chân giò hun khói. Về đến Hoa Thành, anh đưa cho cậu Lưu một cây và ngồi chơi một lúc."
"Em thức khuya à?" Triệu Khác đau lòng sờ vào quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô.
“Nhớ anh." Tô Mai cười nói.
Rõ ràng biết cô đang tránh nặng tìm nhẹ, nói lảng sang chuyện khác, nhưng trong lòng Triệu Khác vẫn cảm thấy ngọt ngào, cười ra nếp nhăn ở đuôi mắt: "Cơ thể em vẫn khỏe chứ? Anh có mang vê mấy ký đông trùng hạ thảo để đầu bếp Uông làm canh cho em.”
"Em ăn gì cũng thấy ngon." Tô Mai cầm tay anh đặt lên bụng cô: "Anh có cảm giác bụng em lớn hơn chút nào không?”
Triệu Khác nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tô Mai, rất muốn phụ họa cô, nhưng gần đây anh đã học được rất nhiều kiến thức mang thai từ Tần Dao, biết rằng sau ba tháng thì thai nhi chỉ gần giống như cọng giá.