Chương 611: Điều động (2)
Chương 611: Điều động (2)Chương 611: Điều động (2)
"Chẳng phải em vừa ăn xong một chén cơm sao?" Triệu Khác không nhịn được cười, nói.
"Làm gì một chén, nửa chén thôi." Tô Mai bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái.
"Ừ thì nửa chén. Đi nào, ngồi ăn với anh hai chén cơm." Triệu Khác vào phòng lấy chén đũa, trở lại phòng chính với cô.
Thùng gỗ đựng cơm để trên bàn, sau khi bới đây một chén cơm, Triệu Khác ngồi xuống bên cạnh Tô Mai: "Chú Cố, cháu có mang về một ít dược liệu, lát nữa chú xem thử nhé."
Ông Cố lập tức trở nên quan tâm: "Là gì vậy?"
"Đông trùng hạ thảo, thạch hộc tím, Thiên Ma, đương quy..."
"Đầy đủ đấy." Ông Cố cười nói.
"Bác sĩ Tân mua giúp ạ."
Tô Mai múc chén canh cho anh: "Tân Dao?"
Triệu Khác hớp hai miếng canh, gật đầu với cô.
"Cô ấy không sao chứ?"
"Không sao cả. Sau khi cô ấy ra tù đã giúp đỡ bọn anh một chút." Triệu Khác nói: "Anh đã nói chuyện với Giám đốc Chu ở bệnh viện thành phố, nhờ ông ấy gọi Tần Dao tới."
"Vậy là tốt rồi." Tô Mai luôn có ấn tượng tốt với Tân Dao, lúc nghe cô ấy xảy ra chuyện, trong lòng Tô Mai cảm thấy vô cùng lo lắng.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Khác tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, thay quần áo rồi đến bộ quân sự, Tô Mai cũng không còn nỗi lo lắng của mấy ngày trước nữa, lên giường đánh một giấc ngon lành. Đâu bếp Uông cất chân giò hun khói và bún gạo được Triệu Khác mang về, sau đó ngồi dưới hiên nhà bào chế dược liệu với ông Cố.
Năm nay thu hoạch được rất nhiều bông, bảo mâu đã trải một chiếc chiếu ngoài sân, trang bị thêm hai chiếc mền mới để dùng cho mùa đông.
Tô Mai thức dậy, rửa mặt, cầm một tách trà bưởi mật ong do đầu bếp Uông pha, vào phòng và lấy tờ giấy trắng ra, sau đó bắt đầu vẽ.
Không hiểu vì sao, trong lòng cô lại cảm thấy bức bách. ...
Triệu Khác viết báo cáo xong, cầm lên lầu hai, đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Chu Trường Cung gõ cửa.
"Đừng gõ cửa." Chính ủy Tống đi ra từ văn phòng bên cạnh, nói: "Đi ba ngày rồi."
Triệu Khác ngẩn ra: "Sao gấp thế?"
Công việc của cả hai vẫn chưa được bàn giao mà.
Chính ủy Tống nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Triệu Khác nhướng mày, sốt ruột nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng. lưỡng lự cái gì?" Đã đi guốc trong bụng của nhau, có gì khó đâu mà không nói được.
"Công việc của Chu Trường Cung đã được người khác đảm nhận, chắc là cậu biết sĩ quan huấn luyện đến từ Bắc Kinh của Dương Đồng Quang và Niệm Huy đúng không?”
Triệu Khác sửng sốt chớp mắt một cái: 'Những người khác đâu?"
"Trên sân huấn luyện."
Triệu Khác xoay người đi xuống lầu, sải bước đi về phía sân huấn luyện.
Mặc dù Chính ủy Tống hiểu rõ Triệu Khác là người bình tĩnh, biết kiêm chế, không phải kẻ gây chuyện, nhưng công việc của anh bị dừng lại không có lý do, dĩ nhiên trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu gì. Sợ xảy ra chuyện, Chính ủy Tống vội vàng đuổi theo.
Sân huấn luyện.
Dương Đồng Quang đang đứng một bên, vừa nhìn các chiến sĩ huấn luyện vừa ghi chép số liệu của từng tổ.
"Sư đoàn trưởng Dương."
Dương Đồng Quang nghiêng đầu nhìn Triệu Khác đang tới gần, cười nói: "Cậu về đây hồi nào thế?"
"Buổi trưa." Triệu Khác giao bản báo cáo trong tay cho anh ấy.
Dương Đồng Quang giơ tay ngăn lại: "Tư lệnh Giang đã đặc biệt giao vụ án này cho cậu, cậu về rồi thì nên tới báo cáo trực tiếp với ông ấy."
Triệu Khác cất bản báo cáo, trâm ngâm suy nghĩ, sau đó mở lời mời: "Tan làm tới nhà tôi ăn cơm nhé."
"Được."
Triệu Khác khẽ gật đầu với anh ấy, quay người đi về.
Chính ủy Tống ngơ ngác đứng ở ven đường, nhìn Dương Đồng Quang đang bận rộn ghi chép số liệu, lại liếc mắt nhìn Triệu Khác không biết đang suy nghĩ điều gì đi ngang qua người mình.
Không đánh nhau, cũng không cãi nhau, chỉ vậy là xong rồi á?!...
"Vào đi." Tư lệnh Giang chỉ vào chiếc ghế dựa đối diện bàn làm việc: "Ngồi đi."
Triệu Khác đưa bản báo cáo cho ông ấy.
Tư lệnh Giang cầm lấy bản báo cáo rồi mở ra đọc kỹ, sau đó mở ngăn kéo và đưa cho anh một tờ lệnh điêu động.
Cục trưởng Cục Công an thành phố Y Ga.
Một trong những bến cảng của Nga, thành phố nhỏ ở cực Đông. Triệu Khác ngẩn người cầm tờ giấy, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
"Không muốn đi?"
Triệu Khác thở hắt ra: "Thời tiết lạnh như vậy, cháu sợ Tiểu Mai chịu không nổi."
"Cấp trên còn cho tôi một lựa chọn khác, quân khu Tây Bắc." Sau khi đăm chiêu một lúc, Tư lệnh Giang nói: "Tuy nói là quân khu, nhưng theo tôi biết, đó là một đơn vị bí mật. Đi vào đó rồi thì phải mất mười mấy hai mươi năm cậu mới ra ngoài được, tôi khuyên cậu không nên đi." Triệu Khác không phải là nhân viên nghiên cứu khoa học, chuyên môn của anh là trinh sát và phản trinh sát trong chiến lược quân sự.
Tây Bắc là một nơi không đồ ăn, không nước uống, không tự do, vì thế Triệu Khác sợ Tiểu Mai đến đó sẽ chịu khổ cực.
"Cháu sẽ đi Y Ca."