Chương 612: Điêu động (3)
Chương 612: Điêu động (3)Chương 612: Điêu động (3)
"Ừm, sau khi cậu rời đi, Mạnh Tử Hành sẽ tiếp quản công việc, tôi sẽ cho các cậu một tuần để bàn giao."
Triệu Khác gật đầu, chào theo kiểu quân đội với Tư lệnh Giang, sau đó cầm tờ lệnh điều động ra khỏi văn phòng.
"Có chuyện gì vậy, cậu hỏi rõ chưa?" Chính ủy Tống lo lắng chờ ở lối vào cầu thang.
Triệu Khác đưa lệnh điều động cho anh ấy.
Chính ủy Tống kinh ngạc nhìn chằm chằm địa danh và chức vụ trên lệnh điều động: "Vậy là sao? Cậu có chắc đây là lệnh điều động chứ không phải là thông báo thôi việc xuất ngũ không?"
Triệu Khác quay lại và búng một cái vào ba chữ "Lệnh điều động" rất lớn trên tờ giấy.
"Không phải." Chính ủy Tống bực bội gãi đầu: "Tôi chưa từng nghe nói chúng ta có thể được điều động qua các đơn vị khác."
"Này, cậu đừng đi vội nhé." nhìn thấy Triệu Khác đi xuống bậc thang, Chính ủy Tống lo lắng đuổi theo vội la lên: "Nói rõ đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần này cậu bị cử đi công tác xa là do làm sai chuyện gì sao? Hay cậu đã động chạm đến ông tai to mặt lớn nào rồi?"
"Chắc cả hai." Ở tỉnh Vân, anh không hề kìm nén tính nóng nảy của mình, làm việc cứng rắn hơn, có động chạm đến hai nhân vật lớn. Tuy nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân trong số đó, điều quan trọng nhất chính là thông qua hành trình của Tiểu Hắc Đản, có kẻ đã đoán ra được người vẽ bản thiết kế đang ở Hoa Thành hoặc ở quân khu.
Tốt hơn hết nên rời khỏi đây và đi đến biên cương xa xôi, tạm thời rời khỏi tâm mắt người ta cũng tốt.
Suy cho cùng, nếu anh là một nhân viên thực sự quan trọng, làm sao anh có thể bị chèn ép và trục xuất thay vì được bảo vệ.
"Hay là để tôi đi nói chuyện với ông già nhà tôi thử xem, để ông ấy nghĩ cách khác." Chính ủy Tống lo lắng nói: "Tiểu Mai nhà cậu còn đang mang thai, ở một nơi lạnh giá như Y Ca..."
"Cảm ơn." Triệu Khác võ vai anh ấy: "Không cần đâu."
Dứt lời, Triệu Khác lấy lại lệnh điều động trong tay Chính ủy Tống, xoay người đi tìm Mạnh Tử Hành.
Mạnh Tử Hành đã sớm đợi ở văn phòng: "Ngồi đi, anh uống gì?"
Chỗ của anh ấy có trà, còn giấu thêm hai lạng rượu.
"Nước thôi." Triệu Khác kéo cái ghế tới đối diện Mạnh Tử Hành, ngồi xuống, nhận chiếc cốc sứ rồi đặt sang một bên: "Nào, chúng ta bàn giao công việc nhé."
Thật ra cũng không có gì để bàn giao, Mạnh Tử Hành đã giữ chức vụ phụ tá của Triệu Khác kể từ sau khi anh ấy đến đây, trước khi Triệu Khác đi tỉnh Vân cũng đã bàn giao công việc cho anh ấy.
Hiện nay Dương Đồng Quang là người đảm nhiệm chức vụ Sư đoàn trưởng, những năm qua, anh ấy đã kết hợp lý tưởng và thực tế để dẫn dắt hội Hướng đạo sinh, thành thật mà nói, việc anh ấy tiếp quản chức vụ Sư đoàn trưởng sẽ càng có lợi hơn cho việc tổ chức lại nhóm trinh sát thành một đội đặc nhiệm.
"Công tác xa một chút cũng tốt." Mạnh Tử Hành võ vai Triệu Khác: "Dẫn em dâu đi trải nghiệm phong cảnh bốn mùa khác nhau, nhìn ngắm non sông quê hương."...
Buổi tối ăn cơm xong, Triệu Khác lấy lệnh điều động ra, nhìn ba người ông Cố nói: "Chú, Y Ca quá xa xôi, mùa đông vừa dài vừa lạnh, hầu như không có rau tươi để ăn, vậy nên cháu không muốn mời mọi người đến đó. Cháu đã đăng ký ngôi nhà này với bộ quân sự, mọi người có thể ở đến mùa xuân năm sau." "Y Ca à" ông Cố đọc lệnh điều động rồi đưa cho Tô Mai, nói: "Nơi này cũng được, nhân lúc cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, chú sẽ đến ở với các cháu vài năm, ngắm cảnh tuyết rơi, nếm thử cá tâm, cá tâm Kaluga, cá hồi."
"Muốn ăn cũng không dễ đâu ạ." Triệu Khác cười nói: "Lần trước chúng cháu mua xong còn phải ướp đá gửi cho chú."
"Làm sao giống nhau được." ông Cố thấy Triệu Khác còn đang định nói gì đó nữa, vội xua tay: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi."
Đây là lần đầu tiên Tô Mai nghe đến thành phố nhỏ này: "Đi xe lửa phải mất bao lâu mới đến?"
"Chỉ có thể đi xe lửa đến Băng Thành, tới Băng Thành rồi chúng ta phải chuyển sang ô tô." Triệu Khác tính toán: "Kiểu gì cũng phải mất khoảng tám chín ngày."
"Vậy có mang theo tất cả những thứ này không?" Tô Mai quay lại chỉ vào những vật dụng họ đang định thêm vào nhà, không giống như những ngôi nhà khác, hầu hết đồ dùng trong nhà họ đều được làm theo đơn đặt hàng.
"Bên kia có sẵn đồ dùng trong nhà rồi." Triệu Khác câm giấy ghi chép, nói: 'Lấy một phần lương thực, phần còn lại phân phát cho nhà họ Lưu, sau đó gửi một ít đến Thiểm Bắc."
"Mang theo tất cả dược liệu nữa." Ông Cố yêu cầu.
Đâu bếp Uông: "Nhất định phải mang theo tất cả xoong nồi." Những cái xoong, cái nồi và những con dao đó đã theo đầu bếp Uông gần như cả cuộc đời, nên ông không muốn vứt bỏ bất kỳ thứ gì cả.
"Đan Tuyết sẽ không đi cùng chúng ta." Tô Mai nói: "Ngày mai em sẽ gọi điện thoại để báo cho mợ một tiếng, vẫn còn hơn nửa năm nữa, em sẽ nhờ mợ ấy giúp chúng ta chăm sóc cho con bé."