Chương 613: Băng thành (1)
Chương 613: Băng thành (1)Chương 613: Băng thành (1)
"Ừ" Ông Cố gật đầu: "Vậy cháu sắp xếp Tiểu Du như thế nào?"
Tô Mai nhìn trái nhìn phải: "Những người khác đâu rồi ạ?"
Bảo mẫu: "Dẫn Niếp Niếp và Tiểu Vũ xuống núi chơi rồi."
Tô Mai nhìn Triệu Khác: "Bên phía trường học thế nào?"
"Để thằng bé đi theo đi." Triệu Khác nói: "Trường tiểu học ở đâu cũng như nhau cả thôi."
Tô Mai nghĩ đến việc có ông Cố trong nhà, cho dù chất lượng trường học có kém đi một chút thì cũng có thể bù đắp được, thế là gật đầu đồng ý.
Sau khi quyết định đồ đạc cần mang theo, đầu bếp Uông và bảo mẫu bắt đầu bận rộn thu dọn đồ đạc.
Tô Mai không nhúng tay vào, cô còn đang bận vẽ, vẫn còn một vài bản thiết kế nữa, cô muốn vẽ cho xong trước khi đi.
Vì thế, mấy ngày gần đây Triệu Khác không đến bộ quân sự, mỗi ngày đều ở nhà vội vàng vẽ hết bản thiết kế này đến bản thiết kế khác.
Sau khi hoàn thành bản thiết kế, Triệu Khác gọi điện thoại cho Giang Thạc đầu tiên, bảo anh ấy một tháng sau vê Hoa Thành để vận chuyển một món đồ tới Tây Bắc, sau đó giao bản thiết kế cho Cố Bát, công việc của Giang Thạc và Giang Mẫn thì tạm thời ngừng lại.
Bên này Tô Mai đã vẽ xong bản thiết kế, còn bên kia đầu bếp Uông và bảo mẫu đã gói ghém xong đồ đạc.
Không dễ gì để vận chuyển hàng ngàn ký khoai lang đỏ và khoai tây đến Hoa Thành trong một đêm, một phần lớn được đưa cho gia đình họ Lưu, phần còn lại được phân phối cho gia đình Tống Quốc Hoành, thư ký Quý và Phương Đông Thăng. Thóc thì một bao được gửi đến Thiểm Bắc, một bao được gửi đến Bắc Kinh, còn lại hơn năm trăm ký, Triệu Khác đã gọi điện và liên lạc với Sư Trường Minh ở Băng Thành, sau khi anh gửi hơn năm trăm ký thóc, kể cả rau khô, nấm, tương, chăn đệm và sách vở lên tàu thì nhờ anh ấy nhận hàng giúp ở Băng Thành.
Trước khi đi, Triệu Khác và Tô Mai đã tổ chức hai bàn tiệc nhỏ, mời các bộ đội ở Hoa Thành và lần lượt chào tạm biệt mọi người.
Mặt khác, khô cá ăn liền được người nhà Chính phủ đưa tới, cũng như đồ cổ và những thứ khác được Tộc trưởng già và mấy người ông Cố cho, sau khi Triệu Khác thảo luận với Tô Mai, anh và đầu bếp Uông đã bọc mấy cái rương đó bằng vải che mưa và vải nỉ, chôn tại nhà của hồi môn của Lưu Anh ở Hoa Thành.
Vào ngày khởi hành, mọi người đều đến tiễn họ, Cố Đan Tuyết kéo tay áo Tô Mai, đôi mắt đỏ hoe: "Mẹ nuôi, vào kỳ nghỉ con sẽ tới thăm mẹ."
"Mẹ nuôi." Niếp Niếp ôm chân cô khóc như một con mèo nhỏ: "Mẹ đừng đi được không?”
Tô Mai dỗ dành Cố Đan Tuyết, lấy khăn tay ra cúi người lau mặt cho Niếp Niếp, cười nói: "Kỳ nghỉ hè sang năm, con nói chị Đan Tuyết đưa con tới Đông Bắc thăm mẹ nuôi, sau đó ở với mẹ một thời gian nhé?"
Niếp Niếp khịt khit mũi, mím môi khóc mếu máo: "Sang năm lâu lắm ạ -"
Cố Đan Tuyết: "Con muốn đi vào kỳ nghỉ đông cơ."
"Mùa đông ở đó lạnh lắm, có thể tuyết sẽ rơi ngập đến đầu gối đấy, dù các con muốn đến cũng không có đường đi."
Niếp Niếp lớn từng này nhưng chưa thấy tuyết bao giờ, nghe vậy tò mò hỏi: "Tuyết rơi lạnh lắm ạ?"
"Ừ”" Tô Mai cười nói: "Cực kỳ lạnh, lúc lạnh nhất là âm bốn mươi độ."
Niếp Niếp không biết bốn mươi độ là gì: "Anh Tiểu Du nói tuyết ăn được phải không ạ?” "Ăn được chứ." Tô Mai khoa tay múa chân nói: "Gói một chút đường trắng trong tuyết, sau đó hút mạnh một cái, mùi vị tương tự như món đá bào ăn vào mùa hè đấy."
"Oa, con muốn ăn..." Sau vài câu nói, cậu bé lập tức dời đi sự chú ý.
Sau khi dỗ dành Niếp Niếp xong, Tô Mai vuốt bím tóc của Cố Đan Tuyết: "Nếu năm sau con có thể vào được Đại học Bắc Kinh, mẹ nuôi sẽ tặng cho con một thứ."
"Cái gì vậy ạ?”
"Bí mật." Tô Mai cười nói: "Gần cuối học kỳ rồi, con gọi điện hỏi thăm Niệm Doanh và Tiểu Cẩn nhé, xem thử hai đứa nó muốn ăn Tết ở đâu, nếu ở Bắc Kinh thì con chịu khó về đó thăm mấy em."
"Vâng." Cố Đan Tuyết ôm eo Tô Mai không chịu buông, vùi mặt vào lòng cô: "Mẹ nuôi, mẹ phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt đấy, nếu mẹ muốn ăn gì thì cứ gọi cho con, con sẽ gửi đến đó."
"Ha ha được rồi." Tô Mai vuốt lưng cô bé, không khỏi cảm thán: "Đan Tuyết của chúng ta đã trưởng thành rồi."
"Tiểu Mai." Triệu Khác dẫn theo Lưu Văn Hạo và Cố Bát cất hành lý đi, sắp xếp chỗ ngồi cho ba người ông Cố, sau đó mới xuống đón cô và nói: "Đi thôi."
"Cậu, mợ, chú Phương, dì Ngưu..." Tô Mai dắt Tiểu Du, vẫy tay chào tạm biết với những người lớn tuổi chạy tới tiễn: 'Chúng con đi đây, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đến nơi rồi con sẽ gửi cá cho mọi người ăn."
Phương Đông Thăng ha ha cười nói: "Được rồi, chúng ta sẽ đợi."
"Con bé này..." Mợ Lưu cười lau khóe mắt.