Chương 614: Băng thành (2)
Chương 614: Băng thành (2)Chương 614: Băng thành (2)
Triệu Khác mua vé giường nằm, đi đi dừng dừng mãi cho đến sáng ngày thứ bảy mới tới Băng Thành.
"Tiểu Khác." ông Cố đứng dậy đấm lưng: "Chúng ta nghỉ ngơi ở Băng Thành một ngày rồi đi tiếp nhé?"
"Vâng." Triệu Khác lấy áo khoác do bảo mẫu đưa, mặc vào cho Tô Mai, chỉnh lại chiếc mũ trên đầu Tiểu Du: "Gần ga xe lửa có một nhà khách, chúng ta đến đó đi, vừa hay bên cạnh còn có một tiệm cơm quốc doanh gia đình."
Mọi người gật đầu, mang hành lí và xuống xe theo dòng người.
"Triệu Khác! Ở đăng này."
Mọi người nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, lập tức nhìn thấy một vị quân nhân cao lớn đứng cạnh lối ra, vừa vẫy tay với Triệu Khác vừa bước thật nhanh về phía họ.
Lúc người đó đến trước mặt, Triệu Khác mới giới thiệu anh ấy với mọi người: "Đây là Sư Trường Minh.
Ông Cố gật đầu với Sư Trường Minh.
"Chào anh." Tô Mai cười vỗ lưng Tiểu Du: "Chào chú đi con."
"Chào chú Sư.”
"Ngoan quá." Sư Trường Minh mỉm cười nhìn Tiểu Du, sau đó ngẩng đầu chào hỏi mọi người: "Ông Cố, chị dâu, bác Uông, dì Trà." Sáu năm trước, sau kỳ thi quân sự ở Bắc Kinh, Sư Trường Minh và Triệu Khác đã quen biết nhau, hai người chưa bao giờ cắt đứt liên lạc nên đều biết sơ qua người nhà của nhau.
Sau khi nhận lấy hành lý từ tay ông Cố và đầu bếp Uông, Sư Trường Minh dẫn mọi người đi ra ngoài: "Cháu lái xe đến đây, đi thôi, bữa sáng ở nhà đã chuẩn bị xong. "Làm phiền cậu rồi." Triệu Khác nói, một tay xách hành lý, một tay đỡ Tô Mai: "Đưa chúng tôi đến một nhà khách gần đây để chúng tôi cất hành lý trước."
Sư Trường Minh gật đầu: "Báo cáo có kỳ hạn không?" Chắc chắn các đơn vị chính quy sẽ có kỳ hạn, chỉ là nơi mà Triệu Khác sắp đi quá xa xôi, có rất nhiều phương pháp không thể trọn vẹn được, nên anh ấy mới hỏi câu này.
Triệu Khác: "Phải đến trước ngày 15." Bây giờ là ngày 11 tháng 11, vẫn còn bốn ngày nữa."
"Vậy cậu có thể nghỉ ngơi ở chỗ tôi hai ngày. Tôi đã xin nghỉ phép một tuần, ngày mai sẽ dẫn gia đình cậu đi tham quan, ngày mốt sẽ chở mọi người đến đó."
"Không cần đi tham quan đâu, chúng tôi chỉ nghỉ ngơi ngày hôm nay thôi, ngày mai lại lên đường." Triệu Khác nói: "Tôi vẫn chưa biết rõ tình hình cụ thể bên kia, đến sớm ngày nào thì sẽ thêm một ngày để sắp xếp công việc."
Trong khi nói chuyện, mọi người đã tới đầu tàu.
Vì ngày mai họ phải đi liền nên Sư Trường Minh dẫn họ đến thẳng nhà khách bên cạnh quân khu và sắp xếp cho họ ở đó luôn.
Mọi người để đồ đạc xuống, rửa mặt sạch sẽ, mang theo bốn món quà rồi đi xuống lầu.
Sư Trường Minh đang chờ ở sảnh nhà khách, nhìn thấy thứ mà đầu bếp Uông đang cầm trên tay, hai mắt sáng lên, cười nói: "Hai hũ này đều là thịt muối phải không ạ? Nửa năm nay cháu cứ nhắc liên tục, nhớ mãi mùi vị đó."
"Một hũ thịt muối, một hũ tương hải sản, trong bình này là dầu cây cọ, còn bình này là trà bưởi mật ong do nhà bác làm." Đầu bếp Uông cười nói.
Sư Trường Minh vui vẻ cầm lấy hũ thịt muối, hũ tương hải sản và bình trà bưởi mật ong, cười nói: 'Mấy thứ này cháu không khách sáo đâu nhé, còn dầu cây cọ thì cháu không thể nhận được, bác Uông mang về đi ạ."
Thời buổi này, một người chỉ có ba phiếu dầu trong một tháng, chủng loại chủ yếu là dầu đậu nành hoặc dầu hạt bông, còn dầu đậu phộng thì chỉ bán ra thị trường trong dịp Tết. Tuy rằng nhà họ Triệu đã canh tác một vài mẫu đất, có thể gieo trồng một số hạt giống rau và thu hoạch một số đậu tương hàng năm, nhưng nhà đông người, thân thích cũng nhiều nên không chịu nổi, làm sao anh ấy có thể không biết xấu hổ mà nhận một bình dầu khoảng chừng một ký rưỡi như vậy.
"Cho anh thì anh cứ lấy đi." Triệu Khác liếc mắt nhìn anh ấy, nhẹ giọng nói: "Trong nhà cũng không thiếu một chút dầu này."
"Tiểu Uông cứ xách theo." Ông Cố nói thẳng.
Đâu bếp Uông đáp lại, xách bình dầu bước ra cửa.
Sư Trường Minh sờ mũi, không tiện từ chối nữa, thế là đưa cả nhà Triệu Khác ra khỏi nhà khách, đi bộ một đoạn vào quân khu rồi về thẳng nhà ngang(*) của gia đình mình.
(*) Kiến trúc nhà ngang (đồng tử lâu - fñï-#‡#) còn gọi là kiến trúc kiểu nhà lính, một hành lang dài nối liền với rất nhiều nhà đơn.
Họ sống trên tầng hai, hai phòng ngủ và một phòng khách, không có bếp, không có phòng tắm và cũng không có ban công.
Đang nấu cơm ở cửa, muốn đi vệ sinh thì phải chạy xuống tầng dưới.
Mọi người vừa bước vào nhà đã làm phòng khách nhỏ chật cứng, vợ của Sư Trường Minh và ba đứa con vội vàng đứng dậy để họ ngồi, sau đó dọn thức ăn và múc cháo.
Ông Cố ngồi xuống, gật đầu với bảo mẫu.
Bảo mẫu lấy ra mấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, cho mỗi đứa trẻ một cái.
Tô Mai tặng cho chúng ba món đồ chơi, món đồ chơi cho hai cậu bé là hai chiếc ô tô chạy trên mặt đất bằng dây cót, to bằng hai bàn tay; còn món đồ chơi cho bé gái bốn tuổi chính là một con ếch xanh nhảy lên nhảy xuống và một chiếc kẹp tóc đính hoa làm bằng tay.