Chương 615: Băng thành (3)
Chương 615: Băng thành (3)Chương 615: Băng thành (3)
Rõ ràng Sư Trường Minh không chuẩn bị gì cả, vội vàng lì xì mấy đồng cho Tiểu Du.
Cơm nước xong, gia đình Triệu Khác ngồi chơi một lúc rồi chào tạm biệt trở về nhà khách, những ai cần tắm rửa có thể đến nhà tắm gần đó tắm nước nóng, sau đó vê nhà lăn ra ngủ.
Tô Mai đã ngủ thẳng một giấc đến hơn hai giờ chiều.
"Tỉnh rồi à." Triệu Khác nghe tiếng động, đặt cuốn sách trong tay xuống, khuấy canh cá trên bếp: "Anh nấu chén mì cho em nhé?"
Để thuận tiện thì trước khi đi, đầu bếp Uông đã làm một ít mì khô.
"Em muốn ăn tỉnh bột." Tô Mai vén chăn xuống giường: "Anh tìm bếp lò đâu ra thế?"
"Mượn của nhân viên phục vụ." Tinh bột cũng có, bột khoai tây và bột khoai lang.
Triệu Khác rửa tay, mở rương mây ra, lấy bột khoai tây bỏ vào nồi, sau đó bỏ vào đó thêm một ít măng chua lấy từ trong hũ: "Tuyết đang rơi ở Y Ca, lát nữa anh sẽ đến cửa hàng bách hóa để xem có bán áo khoác da dê và mũ dày không."
Trước khi đến, mặc dù đã nhờ Trương Ninh và dì Vương may cho mọi người hai chiếc áo bông, nhưng Triệu Khác vẫn sợ già trẻ lớn bé trong nhà không chịu nổi, dù sao mọi người cũng đã quen sống ở miền Nam, đột nhiên đến một nơi âm ba mươi bốn mươi độ, ngay cả anh cũng phải cần một thời gian mới thích nghi được.
"Được." Sau khi rửa mặt, Tô Mai lấy kem dưỡng da ra rồi vỗ nhẹ lên mặt, thời tiết miền Bắc vừa khô vừa lạnh, đến đây mới nửa ngày mà da mặt đã khô căng gần sắp nứt ra rồi.
Nhận lấy bột khoai tây từ Triệu Khác, Tô Mai ngồi xuống bên cạnh bếp lò: "Chú với những người khác dậy chưa?”
"Dậy lúc mười hai giờ rồi, cơm nước xong đã đi mua bán với Hoa Kiều." Ông ấy có khá nhiều mối quan hệ, lúc đi mang theo rất nhiều giấy tờ chuyển tiền nước ngoài, nếu không tiêu bây giờ thì sang năm sẽ bị hết hạn.
"Ồ" Tô Mai gắp miếng cá, đưa đến miệng Triệu Khác: "Anh ăn không?"
Há miệng ăn miếng cá, Triệu Khác gật đầu với cô: "Không cần lo cho anh, em ăn đi."
Cơm nước xong, rửa sạch xoong nồi chén bát, dập tắt hai bếp lò, hai người cầm tiền đi ra ngoài.
Cửa hàng bách hóa lớn nhất ở Băng Thành có tên là "Thu Lâm”, chủ yếu bán thịt hộp, xúc xích và bánh kẹo, ngoài ra chỉ bán áo khoác len và áo khoác bông dày.
Ở nhà không thiếu áo khoác len và áo khoác bông dày, hai người đi dạo một vòng, mua cho mỗi người một đôi giày bông, một đôi ủng da, một ký xúc xích, bốn lon thịt hộp, một ký đường nâu, một ký đường trắng, và một ký kẹo sữa.
Lần trước radio đã bị Tô Mai đập vỡ, vẫn chưa mua được, lần này nhìn thấy đúng lúc trong tay có phiếu, thế là hai người lập tức mua một cái.
Phía bên kia, ông Cố cũng không mua được áo khoác da dê và mũ dày. Nhưng lại mua khá nhiều kẹo, sợi len và vải dệt.
Buổi tối Triệu Khác cầm tiền đi ra ngoài, một giờ sau quay về với một chiếc túi cực lớn.
Tô Mai mở ra, năm chiếc áo khoác quân đội, sáu chiếc mũ bông kiểu 55 và năm đôi ủng của quân đội: "Anh mua từ kho hậu cần của quân khu họ à?"
"Không phải." Triệu Khác cởi găng tay, áo khoác và khăn quàng cổ, vừa rửa mặt vừa nói: "Đổi phiếu với người khác."
Các chiến sĩ ở đây đều được cấp phát hằng năm, một số không muốn mặc đồ mới nên cứ bỏ vào thùng. Trong tay anh có phiếu xe đạp, đồng hồ, máy giặt, thế là lấy một đổi một.
Năm giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn tối, nhưng mọi người đã thức dậy.
Sau khi ăn sáng, Sư Trường Minh đã lái chiếc xe quân đội chứa đầy những vật dụng mà Triệu Khác đã gửi trước đó và đưa họ rời khỏi Băng Thành đến Y Ga.
Rời khỏi Băng Thành chưa được bao lâu, bầu trời đã bắt đầu đổ tuyết, Y Ca cách Băng Thành hơn tám trăm kí lô mét, không có đường quốc lộ để chạy thẳng, đôi khi còn phải đi một đoạn đường đất, ổ voi ổ gà gập ghềnh khiến Tô Mai và Tiểu Du gần như không thể chịu đựng nổi, thức ăn trong dạ dày cứ như muốn trào ngược.
Xe dừng lại, Triệu Khác mở cốp xe ra, lấy hai viên thuốc do ông Cố làm, bảo hai mẹ con ngậm trong miệng, sau đó lấy mấy quả quýt chia cho mọi người.
Đường tuyết trơn trượt, Sư Trường Minh không dám lái nhanh nên hơn tám giờ tối, xe mới tới thị trấn Giai Mộc Tư, cách Y Ca chỉ còn có 400 km.
Tìm một tiệm cơm quốc doanh gia đình, đổi hai phiếu thực phẩm và năm phân tiền lấy hai mươi cái bánh bao, bốn món ăn khác và bảy chén cháo lớn.
Hỏi nhân viên phục vụ trong phòng ăn, anh ta nói rằng có một nhà khách được chuyển đổi thành khách sạn cách đó không xa.
Lái xe đi qua xem xét, điều kiện khá tốt, một phòng có bốn giường tầng, giường lò xo, chăn tơ lụa, trang bị thêm bếp nấu và ấm đun nước, sạch sẽ ngăn nắp, hai tệ một ngày.
Sư Trường Minh lấy thẻ công tác ra, đặt hai phòng, Triệu Khác trả bốn tệ.
Tô Mai đi dạo một vòng trong hai căn phòng, dị năng tỏa ra, khử trùng ở nhiệt độ cao.