Chương 616: Lại đây (1)
Chương 616: Lại đây (1)Chương 616: Lại đây (1)
Mấy người Triệu Khác một phòng, Tô Mai, Tiểu Du và bảo mẫu một phòng.
Sau khi rửa mặt đơn giản, mọi người đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, đổ đầy nước sôi vào phích nước, mọi người lên xe xuất phát.
Triệu Khác và Sư Trường Minh thay phiên nhau lái suốt chặng đường.
Qua một đêm, mặt đất đã phủ đầy tuyết, đường càng ngày càng khó đi hơn.
Chín giờ tối, xe đến sông Renault, chỉ còn cách Y Ca hơn một trăm ki lô mét.
Giữa sông Renault và Y Ca là một đồng cỏ và xavan ngập nước trải rộng, qua một đêm gió tuyết hoành hành, hoàn toàn không còn phân biệt được đâu là đường, đâu là đầm lây phù sa nữa rồi.
Sợ tai nạn xảy ra, họ không dám đi xa nữa, men theo biển báo giao thông, họ tìm thấy một nông trường phía trước.
Trong khoảng thời gian từ năm 1954 đến năm 1956. đích thân Quân đoàn trưởng của quân đoàn số 2 đã dẫn đầu một trăm ngàn quân nhân xuất ngũ khai hoang vùng biên cương và xây dựng các cánh đồng ở vùng hoang dã lớn phía Bắc.
Trong vài năm, diện tích đất canh tác đã tăng từ hơn bốn triệu mẫu năm 1956 lên hơn mười triệu mẫu, cung cấp một lượng lớn lương thực và cây trồng kinh tế cho đất nước.
Nông trường mà họ tới được khai hoang và xây dựng vào thời điểm đó.
Xe tới cửa lập tức kinh động đến bảo vệ trong căn phòng nhỏ.
"Mấy người từ đâu đến? Làm gì ở đây?"
Sư Trường Minh cầm đèn pin xuống xe, trình giấy tờ công tác và giải thích tình hình. Người kia nhìn lướt qua giấy tờ công tác, lập tức chào theo kiểu quân đội, quay người gọi điện thoại vào trong xin chỉ thị, sau đó nhiệt tình mở cửa ra.
Xe chạy vào, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, da đen nhẻm và gầy gò bước ra chào đón.
"Đây là quản lý Dương của chúng tôi." Anh bảo vệ giới thiệu.
Sư Trường Minh chào theo kiểu quân đội với người nọ rồi bắt tay với anh ấy: "Xin chào, tôi là Sư Trường Minh của đại đội 378. Xin lỗi vì đã làm phiên muộn như vậy.'
"Anh đừng nói thế, nếu không phải muộn như vậy, ở nơi này của chúng tôi sao có thể tiếp đón được các vị chứ, mọi người mau vào nhà đi." quản lý Dương nhiệt tình nói: "Tiểu Diêm, cậu mau chạy về nhà anh nói với chị dâu đốt lửa sưởi ấm giường kang(*) ở căn phòng phía Tây, hầm một nồi cá và làm thêm mấy cái bánh bột ngô."
(*) Giường kang hay còn gọi là giường sưởi được làm bằng đất nung hoặc gạch của người miền Bắc Trung Quốc, có một khoảng trống ở dưới cùng để đốt lửa hơ nóng.
"Dạ." Anh bảo vệ đáp lại, xách ngọn đèn dầu chạy vê phía khu nhà dành cho người thân.
Triệu Khác đậu xe xong, đỡ từng người một xuống xe, mở cốp xe ra, lấy một số đồ dùng vệ sinh cá nhân của mọi người, xách thêm năm ký gạo, một gói hàu khô, một ký mực xé nhỏ, một nải chuối tây, một điếu thuốc lá và một lon rượu gạo bỏ vào một cái giỏ tre.
Những thứ này đã được vận chuyển đến Băng Thành bằng xe tải trước một ngày, nhờ Sư Trường Minh nhận giúp, do không có bên cạnh nên ngày đó anh không mang đến nhà anh ấy được.
Tô Mai dắt tay Tiểu Du đến đỡ ông Cố. Bảo mẫu không yên tâm nên đã bật đèn pin và đỡ cánh tay còn lại của ông Cố.
Đầu bếp Uông nhận lấy chiếc giỏ tre từ tay Triệu Khác.
Sư Trường Minh đưa quản lý Dương đến gặp mọi người và giới thiệu lần lượt từng người một.
Quản lý Dương thấy mọi người mặc áo khoác quân đội và đội mũ bông kiểu 55 thì trong lòng nóng lên, cảm thấy vô cùng thân thiết như được gặp lại người thân của mình: "Thời tiết rét căm căm chết mất thôi, đi nào, về nhà tôi ngồi trên giường kang cho ấm áp."
Nói rồi anh ấy bế Tiểu Du và dẫn mọi người vào trong nhà.
Chân của anh ấy hơi bất tiện, vì vậy Sư Trường Minh không yên tâm đi bên cạnh để bảo hộ.
"Tôi đã nghe dự báo thời tiết tối nay." Quản lý Dương quay đầu lại và nói với mấy người họ: "Đêm nay tuyết vẫn còn rơi dày đặc, nếu lái xe thì ngày mai sẽ không dễ đến Y Ca đâu."
Triệu Khác cau mày: "Ở nông trường có ngựa và la không ạ?”
"Có chứ, có cả xe trượt nữa, nếu cậu cần dùng." quản lý Dương cười nói: "Ngày mai tôi sẽ tròng vào để mọi người đi thử."
"Đồ đạc chúng em mang theo khá nhiều, sợ một chiếc không đủ."
"Tôi có tận mấy chiếc." Quản lý Dương cười nói: "Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ đưa các cậu đến đó."
"Cảm ơn anh."
"Đều là anh em cả, đừng khách sáo."
Khu nhà dành cho người thân ở phía sau, từng hàng lều chiên mọc đầy cỏ lau, phía trước là sân nhà được rào bằng gỗ, trong sân chất đây những đống củi cao.
"Tới rồi." Nhà của quản lý Dương ở bên đường, đèn trong phòng bật sáng, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Ngay khi mọi người bước vào sân, rèm cửa được vén lên, vợ của quản lý Dương mặc tạp dề bước ra chào đón nhiệt tình: 'Mau vào phòng ngồi đi, giường vừa mới được đốt lửa thôi, vẫn chưa ấm đâu, mời mọi người vào đây."