Chương 617: Lại đây (2)
Chương 617: Lại đây (2)Chương 617: Lại đây (2)
Một phòng có hai chiếc giường kang, giường kang phía Nam không có ai, còn trên giường kang ở phía Bắc là một bà cụ đang xỏ giày xuống giường, vừa cài cúc áo khoác vừa niêm nở cùng cô con dâu tiếp đón mọi người ngồi lên trên giường kang, mấy đứa trẻ nằm trong chăn đều tò mò nhìn mọi người.
Tô Mai thò tay vào trong túi lấy kẹo sữa dinh dưỡng ra đưa cho Tiểu Du, bảo cậu bé cùng ăn với các anh các chị.
Đầu bếp Uông đưa giỏ tre cho chị Cát - vợ của quản lý Dương.
Chị Cát không khỏi nhìn chông mình.
Quản lý Dương không cho chị ấy nhận.
Thấy hai vợ chồng quản lý Dương không muốn nhận đồ, đầu bếp Uông với tay lấy mấy phiếu lương thực đưa cho họ, cuối cùng vẫn do bà cụ quyết định, kêu cô con dâu nhận lấy cái giỏ tre.
Ngoại trừ gạo, thuốc lá và rượu ra, những thứ còn lại đều không phải đồ đắt tiền, chỉ là hàng hiếm mà thôi.
Mọi người cởi giày ngồi lên trên giường kang, cảm nhận được nhiệt độ không ngừng truyền đến từ bên dưới cơ thể, thế là thở ra một hơi khoan khoái, ngay lập tức cảm thấy mình như được sống lại.
Chẳng bao lâu đồ ăn đã được dọn ra, một nồi cá kho dưa cải lớn cùng một rổ bánh bột ngô và bánh bao không nhân.
Sau bữa tối, giường kang ở căn phòng phía Tây đã được sưởi ấm, cách bài trí của căn phòng đó cũng giống như căn phòng này, cũng là một phòng hai giường kang nhưng nhỏ hơn nhiều, tuy nhiên vẫn đủ chỗ cho mấy người họ ngủ.
Trên giường kang trải chiếu, chị Cát và quản lý Dương ôm chăn gối đến căn phòng của họ. "Em dâu." chị Cát ngượng ngùng nói: "Em chờ một chút nhé, để chị đưa vỏ chăn của chị sang cho em."
Thời buổi này, hầu hết mọi người đều không có vải trên người chứ nói gì đến vỏ chăn, nếu một số người cẩn thận hơn thì khâu nhiều miếng vải lại để làm thành vỏ chăn, lúc bẩn sẽ tháo ra giặt và thay vỏ chăn khác.
Nếu không có vỏ chăn khác để thay thì phải chờ cho khô rồi mới mặc vào lại.
Nhìn cái mền đắp cho mấy đứa con của chị Cát lúc nãy, Tô Mai vội vàng ngăn lại: "Chị dâu, không cần đâu ạ, chúng em có mang theo chăn."
Lúc này Triệu Khác cũng kịp thời phản ứng lại, thời buổi này chẳng mấy ai giàu có, cũng may vẫn có một ít áo bông làm từ bông thô linh tinh gì đó.
"Đúng vậy, chúng em có mang theo trên xe, chị dâu, chị cầm mấy cái chăn này về đắp cho bọn trẻ đi, để chúng em ra xe lấy."
Nói đoạn, Triệu Khác, Sư Trường Minh và đầu bếp Uông cầm đèn pin ra khỏi nhà.
Hiện giờ mấy cái chăn trong nhà đều được bảo mẫu bọc bằng vỏ chăn may từ bông tinh khiết, không quá dày, may mà bên dưới là chiếc giường đất có lò sưởi, bên trên có thể phủ thêm một lớp áo khoác quân đội.
Sau khi nằm xuống, nghe tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác, nhất thời Tô Mai không ngủ được.
Triệu Khác ôm lấy Tô Mai, nói nhỏ bên tai cô: "Sao thế, em không thoải mái ở đâu à?" Nói xong, anh luồn tay vào lớp áo mỏng phía trong đặt lên bụng cô.
"Không." Tô Mai rút tay anh ra đặt trên eo mình, lật người lại, đối mặt với anh nói: "Có phải chỗ ở dành cho người thân của Cục Công an cũng giống bên này đúng không?" Vừa nhỏ vừa chật chội.
"Chắc là vậy." Triệu Khác nhẹ nhàng võ lưng cô: "Em ngủ đi, nếu chỗ nào bất tiện thì nói anh, chờ thời tiết tốt hơn anh sẽ tìm người sửa sang lại." "Vâng....
Được quản lý Dương dùng xe trượt tuyết đưa đi, Triệu Khác tính bảo Sư Trường Minh có thể lái xe vê nhà vì sợ rằng ngày mai tuyết sẽ càng rơi càng dày đặc hơn, khiến anh ấy không thể về nhà được.
Nhưng Sư Trường Minh không yên tâm nên vẫn ngồi lên xe trượt tuyết đi theo.
Mọi người mặc áo khoác quân đội, trùm thêm chăn, ngồi suốt sáu bảy tiếng đồng hồ, chân tê cứng, mặt mũi tê dại, hơn mười một giờ trưa, cuối cùng họ cũng đến được Y Ca.
Nhìn vào một ngôi nhà tranh bằng bùn được xây dựng trên sườn đồi, ai cũng quay mặt nhìn nhau, đây mà là thành phố ư?!
Thậm chí còn không bằng huyện ly, chỉ có mười mấy hộ gia đình.
"Ha ha... Thất vọng à." quản lý Dương nhìn khuôn mặt khiếp sợ của mọi người, vui vẻ nói: "Nơi này tốt hơn nhiều so với chúng tôi lúc đầu đấy, dù sao thì ở đây vẫn có mấy hộ gia đình sinh sống, lúc chúng tôi mở đất khai hoang ở đồng cỏ, thậm chí một túp lêu để che mưa che nắng còn không có, đến mùa hè thì muỗi bay đầy, có con còn ăn thịt người nữa.”
Đã lâu không có người ngoài tới thị trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh này, đột nhiên có ba chiếc xe trượt tuyết đi tới, có người hô lên một tiếng, thế là người dân ở đây đều ra ngoài hóng chuyện.
Ba cảnh sát mặc quân phục màu xanh lam và áo khoác quân đội chạy tới từ xa.
Cả ba tiến lại gần, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Sư Trường Minh và Triệu Khác, ngập ngừng hỏi: “Anh là Cục trưởng Triệu?"
"Là tôi." Triệu Khác chào theo kiểu quân đội với ba người kia, lấy lệnh điều động ra đưa cho họ: "Trong cục chỉ có ba người các anh thôi sao?"