Chương 659: Đi học (1)
Chương 659: Đi học (1)Chương 659: Đi học (1)
Cố Đan Tuyết cũng được như ý nguyện thi đậu đại học Kinh Tế, thành học muội của Lâm Niệm Doanh.
Tô Mai vui vẻ vô cùng không khỏi hơi nhớ nhớ Tiểu Hắc Đản, cũng không biết thằng bé ở nước ngoài thế nào, có quen với đồ ăn bên đó hay không? Lúc huấn luyện có bị thương không?
Vào lúc Tô Mai đang nhớ tới Tiểu Hắc Đản, cậu trai đang tha hương ở nước ngoài cũng đang nhớ thương người nhà, cũng nghĩ cách liên hệ với nhân viên ở nước ngoài, mong bọn họ hỗ trợ mang về mấy chồng tiên nước ngoài cùng một ít đặc sản, có cà phê Châu Phi, cái trống, gỗ khắc, mặt nạ, kim cương Nam Phi, thảm trải đất từ Tunisia.
Cái thảm vô cùng xinh đẹp, Tô Mai không nỡ dùng nên gói lại bằng vải và cất vào tủ dưới giường.
Cái trống rất nhỏ, vừa thấy đã biết là đồ chơi cho bé con, Tô Mai đưa cho Tiểu Huyên, đứa nhỏ sáu tháng bò như bay đến, một khi không ai chú ý, nó sẽ lao tới để chạm vào quả trứng, bắt sâu bọ hoặc rễ rau cạnh bức tường đất, rồi nhét vào miệng khi đã chộp được thứ gì đó.
Ông Cố cho cô xem một chút, nói là con bé sắp mọc răng rồi.
Sư phụ Uông nướng cho con bé một ít bánh quy bằng bột mì, bỏ vài miếng vào túi áo khoác của nó.
Tô Mai đưa trống nhỏ cho con bé, Tiểu Du dạy nó nắm dùi trống gõ nhạc thiếu nhi.
Con bé ngại nắm dùi trống, rất phiền toái, trực tiếp vứt dùi trống lên trên mặt đất, đôi tay đánh lên mặt trống một một trận, xong rồi tự nghe tiếng trống của mình, mừng rỡ cười khanh khách. Tiểu Du đeo mặt nạ lên, nhảy điệu lahasusu cho cô xem.
Cô không xem múa, chỉ túm ống quần Tiểu Du, muốn chơi với mặt nạ trên mặt thằng bé.
Tô Mai lấy bộ đồ sứ tỉnh xảo ra, bỏ nước pha cà phê, đổ vào ly cho mọi người: "Nếm thử đi."
Sư phụ Uông và dì Trà thời trẻ đều đã từng theo ông Cố uống cà phê, khi Triệu Khác lưu học cũng uống không ít, Tiểu Du uống không quen, bưng dỗ Tiểu Huyên uống một ngụm.
Đứa nhỏ lè lưỡi, rồi hà một hơi thật sâu, chọc cho mọi người cười không ngừng.
Triệu Khác đặt ly xuống, trừng mắt nhìn Tiểu Du một cái, rót một ly nước đường đỏ đút cho Tiểu Huyên, con bé vui vẻ ôm đầu Triệu Khác, bôi đây nước bọt lên mặt anh.
Tô Mai cong cong môi, mở cái túi nhung có chứa kim cương ra, thưởng thức từng viên kim cương đủ loại màu sắc, nào là hồng phấn, xanh dương, tím, vàng ánh kim và cả màu lục.
Tiểu Du cầm một viên lên, đào cái lỗ nhỏ trên mặt đất, sau đó đứng cách một đoạn lại bắn tới, viên kim cương màu hồng phấn nhanh như chớp lăn vào lỗ nhỏ.
Tiểu Huyên xem đến mức trừng lớn đôi mắt, sau đó đẩy ba ra, bò như bay tới, tiếp đó moi viên kim cương lên, rồi tò mò nhìn nhìn rồi lại nhét vào trong miệng.
Triệu Khác sợ tới mức ném cái ly đi, đi lên nắm quai hàm của con bé móc ra.
"Oa -" Tiểu nha đầu không vui, duỗi cánh tay với lấy kim cương trong tay ba, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, thật xinh đẹp.
Tô Mai nhặt cái ly lên, duỗi tay lấy đi viên kim cương trong tay Triệu Khác, cẩn thận lấy khăn lau hết nước bọt trên đó.
Tiểu nha đầu thấy vậy mà choáng váng, mẹ bé không ôm bé dỗ bé, còn yêu thương viên châu kia, quý cái đồ chơi kia hơn cả bé. "Oa -" Tiểu Huyên chỉ vào viên kim cương trong tay Tô Mai, kéo kéo ống tay áo Triệu Khác, cáo trạng với anh: 'A a a...'
Triệu Khác giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nói với Tô Mai: "Nếu trước kia biết em thích mấy thứ đồ thế này, khi kết hôn đã cho em hẳn một túi."
Tô Mai trừng anh một cái: "Ngọc thạch anh nói sẽ cho em đâu, đã bao nhiêu năm rồi, em có được nhìn thấy cái nào chưa?"
Việc này đã lâu không đề cập tới, anh cũng đã quên mất, sờ sờ cánh mũi: "Ngày mai anh gọi điện thoại cho chiến hữu hướng nam, mong anh ta hỗ trợ gửi mấy khối nguyên thạch tới."
Tô Mai cầm túi vải bằng nhung, tùy ý để lên tay: "Thôi đi, lúc này lại đi lấy nguyên thạch, không có việc để làm hay sao?" Nói xong cô bước vào nhà, bỏ đồ vật vào két sắt.
"Oa...' Tiểu nha đầu thấy mẹ đi rồi, với tay theo, khóc càng to hơn.
Tiểu Du đau lòng vội đem mặt nạ đưa cho con bé chơi, tính tình đứa nhỏ khó ở, giơ tay đập mặt nạ bay ra chỗ khác, đẩy ba con bé ra, vừa khóc vừa bò vào trong phòng.
Triệu Khác nhìn thấy vậy vừa tức giận vừa buồn cười, duỗi tay bế nó lên, lấy cái khăn lông ướt từ tay dì Trà để lau tay lau mặt cho con bé.
Ông Cố cầm cái gỗ khắc cho bé chơi, sư phụ Uông đút bình sữa cho bé.
Con bé nắm gỗ khắc trong tay, ôm bình sữa, ực ực uống vào mấy ngụm rồi lại há mồm khóc hai tiếng, tiếp theo lại uống, sau đó lại khóc hai tiếng.
Người trong nhà bị con bé chọc, cười đến mức không đứng thẳng lưng được.
Vẻ mặt con bé ngây thơ nhìn nhìn mọi người, nhếch miệng cười một cái, sau đó lại khóc hai tiếng rồi lại ôm bình sữa uống một ngụm.
Triệu Khác: ”...'