Chương 660: Đi học (2)
Chương 660: Đi học (2)Chương 660: Đi học (2)
Tiểu Du Nhi xoa xoa cái bụng đã cười đến mức đau, hỏi Tô Mai đang cất đồ đạc: "Mẹ, khi con còn nhỏ cũng như vậy sao?"
"Khi con còn nhỏ rất ngoan ngoãn, đâu có tinh quái như con bé chứ."
Biết là đang nói mình, trong chốc lát đôi mắt đứa bé ướt đẫm, cắn cắn núm vú cao su võ võ ba bé, sau đó chỉ vào Tô Mai: “A -"
“Nói con sao?” Triệu Khác cười nói.
Tiểu nha đầu gật gật đầu.
Tô Mai làm động tác ngậm miệng, đi đến kho củi, lấy một chiếc chiếu trải trên mặt đất, thu dọn chăn bông trong sân và những chiếc lốp bông xù rồi cùng dì Trà mỗi người kéo một đầu, mở ra, đặt chồng lên nhau xong rồi lấy kim và chỉ để may.
Đây là chuẩn bị cho Tiểu Du, đứa nhỏ đã đến tuổi học lớp một, trên trấn không có trường trung học, muốn cùng mấy đứa nhỏ của trấn khác tới nông trường nghe giảng.
Trường học bắt đầu mở lớp từ ngày mốt, nhưng phải đi vào ngày mai.
Ngoại trừ khăn trải giường, đệm chăn, quần áo, sư phụ Uông còn chuẩn bị thật nhiều thức ăn.
"Con cứ học trước một tuần xem có quen không." Tô Mai một bên khâu vá, một bên nói với Tiểu Du."Không được thì mẹ đưa con đến Bắc Kinh."
Tiểu Du gật gật đầu, quay sang nói với ba: 'Ngày hôm qua con cùng với ông Vương đi thuyền ra sông, đi qua *đảo Gấu Đen, rõ ràng là cách hẳn một đoạn xa, vậy mà bọn họ đã đem họng súng nhắm thẳng vào bọn con. Khi nào, chúng ta mới có thể lấy nó về vậy a?"
*Đảo Gấu Đen: tất cả nửa phía Tây của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là nơi đầu tiên của Trung Quốc để xem mặt trời, tất cả nửa phía Đông của Liên bang Nga. Phần phía đông của Trung Quốc và Nga được giới hạn bởi sông Ussuri (Vạn Giang) và *Hắc Long Giang. Đảo Ông, Đảo Gấu Đen và các đảo nhỏ khác nằm trên sông giáp ranh phía trên, ngay từ thời nhà Thanh, sau một loạt hiệp ước bất bình đẳng, nước Xô Viết Nga liền công bố có được đảo Ông, Đảo Gấu Đen vẫn còn chủ quyền. Năm 1929. bởi vì vùng Trung Đông bị sự cố, Đảo Gấu Đen bị nước Liên Xô cũ chiếm lĩnh, 54 năm không cho phép ngư dân của nước mình lên đảo.
*Hắc Long Giang có nghĩa là "sông rồng đen", đây là tên tiếng Hán của sông Amur. Ở phía bắc tỉnh Hắc Long Giang, sông Amur tạo thành biên giới giữa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Nga.
Đầu năm ngoái, Trung Quốc và Liên Xô đàm phán về quyền sở hữu Đảo Ông, thỏa thuận ban đầu là trả lại Đảo Ông trước, nhưng cuộc đàm phán đã bị chấm dứt do quan hệ giữa hai nước ngày càng xấu đi.
Đảo Gấu Đen nằm ở ngã ba sông Hắc Long Giang và sông Ussuri, cách làng Võ Hà ở huyện Y Ca chỉ 1 km về phía bên trái và cách làng của bọn họ 51,9 km.
Triệu Khác híp híp mắt: "Nhanh thôi."
Xem ra anh phải nhắc nhở cho những ngư dân xung quanh biết, bọn họ không được gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, nếu thật sự đám người ở xa kia dám bắn, vậy thì bắn trả!
Bởi vì chuyện này, ngày hôm sau, Triệu Khác bận rộn không có thời gian đưa Tiểu Du đi, vì vậy Tô Mai đã lái một chiếc máy kéo, treo lên một cái giá xe, đưa Tiểu Du và năm đứa trẻ khác cùng đi đến trang trại để báo cáo.
Còn có mẹ của bọn chúng đi cùng, các cô muốn đi bán thổ sản vùng núi, sẵn tiện mua chút lương thực dầu muối mang vê.
Đường đi cực kì xốc nảy, có thể làm mọi người đảo lộn luôn đó.
Hơn một trăm dặm mà, tới nông trường đã mất nửa buổi sáng rồi.
Tô Mai mang theo bọn nhỏ đi tới trường học báo danh, nhóm các bà mẹ mang sọt tre đi tới trạm thu mua bán, đợi chút nữa hẹn gặp ở chỗ đại lý cung ứng sau.
Nói là trường học nhưng đây cũng chỉ là hai dãy nhà tranh vách đất, có thêm sân đình mà thôi.
Phía trước phòng học là sân thể dục, phía sau là căng tin, ký túc xá và nhà vệ sinh.
Sau khi đăng ký và đóng học phí, Tô Mai cùng Tiểu Du Nhi và năm nam sinh khác trong thị trấn xách đồ đến ký túc xá nam, một căn phòng mà lớp một đến lớp ba sống cùng nhau.
Mang theo đồ đạc bước vào nhà, lông mày Tô Mai hơi hơi cau lại, điều kiện phòng ốc ở đây cũng quá đơn giản rồi, đằng trước và đằng sau có hai cái giường đất dài, ở giữa có đường đi rộng một thước, hầu hết các giường đất đều đã có người ở. Chỉ còn một khoảng trống ở phía sau dựa vào tường.
Trơ trọi đến nỗi ngay cả một cái chiếu cũng không có chứ đừng nói tới tủ hay bàn.
Bởi vì đã qua một kì nghỉ hè không có người ở, trong phòng lộ một mùi ẩm ướt mốc meo, còn một đống mùi vị hỗn loạn như mùi rau ngâm, cá mặn các loại.
"Tiểu Du, nếu không thì để mẹ hỏi bảo vệ của nông trường một chút, xem có nhà ai còn phòng thừa không, chúng ta đến thuê một gian."
Tiểu Du chần chờ, lắc lắc đầu: "Thời buổi này đều là một nhà một giường đất, làm gì còn có phòng dư thừa. Mẹ, không sao cả ạ, người ta ở được, con cũng ở được."