Chương 662: Sửa đường (1)
Chương 662: Sửa đường (1)Chương 662: Sửa đường (1)
Liếc nhìn nhìn Tiểu Du đang ngồi bên cạnh mình, Dương Kiến Tu thắc mắc hỏi: "Năm nay em thật sự là tám tuổi sao, không phải là mười một à?"
Tiểu Du tập thể dục quanh năm, hơn nữa lại ăn uống điều độ nên còn cao hơn đứa em thứ tư mười một tuổi của cậu một cái chỏm đầu.
"Em đi học từ lúc hai tuổi." Tiểu Du nuốt thịt thỏ trong miệng xuống, nói.
Dương Kiến Tu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Anh nói rồi mà."
"Con của em đi học sớm như vậy sao?" Chị dâu Cát ngạc nhiên hỏi.
Tô Mai liếc mắt nhìn Dương Kiến Tu đã lấy lại được chút tự tin và hai đứa nhỏ mà cô đưa tới, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cười nói: "Dù gì cũng phải ở nhà đợi, đưa nó đến trường học, em còn có thể rảnh tay làm thêm được chút chuyện, cho nên mới để mấy anh em chúng nó đi học từ sớm."
Đang nói chuyện thì chị vợ của Đại Ngưu xách giỏ tre đi tới: "Về đến nhà tôi mới nhớ ra, hai ngày trước Đại Ngưu có mua một hộp trứng cá muối ở một cửa hàng bách hóa trên thị trấn Giai. Đồng chí Tô đến đây nếm thử đi."
Vừa nói cô ấy vừa bưng một đĩa trứng cá muối ra đặt trước mặt Tô Mai, đồng thời đưa đĩa trứng bác kia cho chị dâu Cát.
Tô Mai lấy thìa gỗ xúc một ít nếm thử, thật ngon, mùi vị có chút khác với đồ tươi: "Ăn rất ngon."
Trên khuôn mặt hiền lành chất phác của vợ Đại Ngưu tràn đầy ý cười: "Ăn ngon vậy thì em ăn nhiều một chút đi. Nghe chị dâu Cát nói, con của em tới đây để đi học, vậy là đứa nào thế?"
Tiểu Du buông chén đũa, đứng lên nói: "Chào bác gái ạ."
"Lớn lên thật tuấn tú, cháu tên là gì?" Tiểu Du Nhi ngượng ngùng cười: "Triệu Du ạ."
Vợ Đại Ngưu không biết chữ nên chỉ thuận miệng khen: "Cái tên rất hay!"
"Ra khỏi nhà dì Cát thì con đi vê hướng tây, ngôi nhà thứ ba chính là nhà của bác đấy, ngày thường con tới đó ăn cơm nhé."
"Dạ được ạ." Tiểu Du hứa hẹn, nhưng trong lòng cũng không thật sự nghiêm túc như vậy.
Lại nói thêm hai câu, vợ Đại Ngưu mới xách giỏ tre đi.
Ăn cơm xong, Tô Mai dẫn theo mấy đứa nhỏ chào tạm biệt rồi rời đi, Dương Kiến Tu ôm lấy vai của Tiểu Du, bày ra bộ dáng anh trai, vỗ vỗ ngực đảm bảo nói: "Nơi này là địa bàn của anh, có chuyện gì cứ nói ra tên của anh, đảm bảo không có ai dám bắt nạt em đâu."
Tiểu Du giật giật khóe miệng.
Tô Mai nghe thấy thì buôn cười.
Khi họ đến siêu thị, Tô Mai mua cho mấy đứa nhỏ mỗi người một khối xà phòng, đồng thời mua cho Tiểu Du một tuýp kem đánh răng và một cái bàn chải đánh răng, cái trước kia đã dùng được gần nửa năm rồi.
Cô cũng mua thực phẩm và dầu cho tháng này bằng tiền giấy, sau khi Tô Mai hoà vào đám đông, liền vẫy tay với Tiểu Du, khởi động máy kéo chở mọi người rời khỏi nông trường.
Về đến nhà, hai tay của Tô Mai đều bị tê cứng hết cả.
"Chúng ta phải sửa con đường này lại rồi." Tô Mai rửa mặt, thay áo khoác, bế Tiểu Huyên đang khóc trong lồng ngực của bà nội lên, vào nhà cho con bé bú sữa, nói: "Thời tiết tốt mà đường đã khó đi thế này rồi, gặp đúng lúc trời mưa xuống thì đường đi sẽ càng xấu hơn nữa."
"Ai ở thị trấn này mà không muốn làm đường chứ." Dì Trà theo vào nhà nói: "Có đường thì việc vận chuyển cá và con mồi ra ngoài sẽ đỡ vất vả hơn nhiều." Triệu Khác đi tuần tra trở về, nghe được những lời này liền suy tư một lát: "Muốn sửa chữa, ở huyện chúng ta có một mỏ đá, trên trấn đang sắp xếp cho một đội lái xe qua đó khuân đá về để lót đường."
Ông Cố bốc một nắm dược liệu cho lên mũi ngửi thử: "Đây chính là một công trình lớn." Muốn sửa đường đi tới nông trường không phải dễ, con đường đó dài gần hai trăm dặm, chỉ dựa vào sức lao động của mấy chục người trai tráng ở trấn bọn họ thì rất khói
"Không được đâu, hơn nữa chúng ta lại không có kỹ thuật đó." Tô Mai cho Tiểu Huyên ăn xong, lấy khăn nhúng nước rửa mặt cho con bé: "Đừng lãng phí thời gian, con đường được làm ra sẽ không sử dụng được quá hai năm đâu."
Sư phụ Uông nói: "Theo tôi thấy thì con đường đi tới cửa khẩu khá tốt."
"Công trình đó đã được đội kỹ sư sửa chữa trước đó rồi." Triệu Khác nhướng mày: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm ông cục trưởng và ông Vương thương lượng một chút trước, nếu bọn họ đồng ý khai thác đá để xây dựng đường thì tôi sẽ nộp đơn xin lên trên, xin bọn họ phái một kỹ sư tới cho chúng ta." Điều này có thể làm được.
Ngày hôm sau Triệu Khác đi tìm hai người nói lại kế hoạch vừa mới nói hôm qua, hai người kia liền lập tức đồng ý.
Vì sao hằng năm, cá và mồi của bọn họ không bán được với giá cao, nên bọn họ chỉ có thể tự cung tự cấp? Còn không phải là do đường vừa xấu vừa xa sao, về cơ bản phải hai hoặc ba ngày sau mới vận chuyển được. Mùa xuân và mùa thu còn đỡ, nhưng mùa hè thì mùi bốc lên rất hôi thối, nên bọn họ chỉ có thể bán cá khô, thịt khô, bởi vậy nên tốn rất nhiều sức. Hơn nữa bởi vì ít người nên một mùa bọn họ cũng chẳng phơi được bao nhiêu cá thịt, tiền bán được cũng chỉ đủ để mua lương thực sống qua ngày.