Chương 663: Sửa đường (2)
Chương 663: Sửa đường (2)Chương 663: Sửa đường (2)
Sau khi xác định được số người, ngày hôm sau Triệu Khác lái máy kéo đưa người đi khai thác mỏ đá, mở thêm một khu vực khác để khai thác đá.
Sau đó cứ cách một hai ngày, Triệu Khác hoặc sư phụ Uông sẽ đến mỏ đá kéo từng viên đá đã được khai thác trở vê hết chuyến này đến chuyến khác, đổ chúng ra bên đường để sửa chữa.
Cứ như vậy cho tới nay, dầu diesel đã sắp không đủ dùng nữa rồi.
Vì thế nên Triệu Khác lại chạy đến thị trấn Giai một chuyến, làm phiền các nhà lãnh đạo yêu cầu phê duyệt một công văn. Nếu chỉ phê duyệt một lô thì chưa đủ, còn yêu cầu nhiều đơn vị cho thêm ít dầu. Triệu Khác lại tìm vài vị chiến hữu khác, dựa vào quan hệ nhờ người mua mấy nghìn đô la dầu diesel về.
Tiền để mua đều là do mỗi cá nhân tự ứng ra.
Sư phụ Uông và Triệu Khác bận đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, dì Trà và Tô Mai thì đảm nhận việc nấu cơm cho gia đình.
Giữa tháng chín, trái cây trong và ngoài sân đều đã chín vàng, hai người bận rộn gần nửa tháng, phơi một bao tải rau củ quả và nửa giỏ nấm hương, mộc nhĩ, làm một lọ củ tỏi đường, một lọ dưa chuột muối, một lọ đậu chua, ...
Mùa thu tháng mười đã đến, đậu nành chín, ngô cũng chín, tiếp theo là lúa mạch và lúa nước.
Triệu Khác lại đi ra ngoài một chuyến, mở cái máy gặt đập liên hợp tự hành có bánh lốp được sản xuất bởi nhà máy Thu hoạch Hà Nam vào năm 1963 với sự ra đời của kỹ thuật Liên Xô.
Chẳng những có thể thu hoạch hạt kê, lúa mạch mà còn có thể thu hoạch đậu nành.
Còn dư lại hơn một trăm sào ngô nên ai cũng vất vả, bọn họ phải bẻ từng sào một cho vào sọt tre, đổ vào mấy cái thúng rồi bóc vỏ phơi khô.
Tuy rằng từng ngày tất bật vội vàng như vậy nhưng lại không có một người nào kêu khổ, ngược lại trên mặt mỗi người đều tràn đầy niềm vui khi được mùa.
Họ chưa từng thấy qua nhiều lương thực như vậy!
Cái cảm giác giàu có khiến cho con người ta tự tin đó bất cứ thứ gì cũng không thể so sánh được. Một đám người bọn họ không những thẳng lưng mà khí thế nói chuyện còn giống như người đi thi đấu, rất lớn tiếng.
Con cái kết hôn cũng được nâng cao tiêu chuẩn.
Còn giống lương thực, phải cảm ơn Dương Tràng Trường, nộp thuế lương thực, giữ đủ số hạt giống cho năm tới, phần còn lại này, sau khi Triệu Khác thương lượng cùng ông cục trưởng và ông Vương, đã dùng một phần để thuê mướn người tới xây dựng đường xá, phần còn dư lại thì phân phát hết theo sức lao động đã bỏ ra.
Gia đình của Tô Mai được phân phát nhiều nhất, vì trong gia đình có bốn người thợ máy nên số điểm công đều được tính gấp đôi.
Những bao tải lương thực và thúng thóc được kéo về nhà nhưng không thể xếp vừa vào nhà gỗ nhỏ nên ngô và đậu nành được chất thành đống ở dưới nhà kho chứa củi và được phủ đầy cỏ lên trên.
Sau khi bàn bạc thương lượng xong, thừa dịp mặt đất vẫn chưa đóng băng, sư phụ Uông tìm hai người hậu bối tới nhà đào một căn hầm.
Sau khi đào xong thì đem phơi nửa tháng, phủ vôi lên trên để hút ẩm, lại phủ một lớp rơm rạ, xung quanh hai thúng thóc được phủ bằng vải nỉ che mưa và chiếu sậy, bên trong chất đầy lúa mạch và hạt kê. Ngô chưa tuốt hạt vẫn được chất đống ở dưới lán củi. Một phần đậu nành được chiết xuất lấy tinh dầu, một phần được bảo quản trong hầm, phần còn lại thì được giữ lại, mang đi rửa sạch và nấu chín để làm nước sốt và nước tương.
Đã rất lâu rồi không được ăn đậu hũ và uống tào phớ. Vào ngày này, dì Trà ngâm mười cân đậu nành, múc vào một cái thau nhỏ để làm đậu hũ non, phần còn lại thì ép thành hai khối đậu phụ, một phần để dành cho bữa trưa, phần còn lại thì làm thành đậu phụ khô.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Huyên được ăn tào phớ, rất là ngọt, Triệu Khác thấy cô bé ăn ngọt như vậy nên cũng múc một thìa nếm thử xem có phải cho nhiều đường quá rồi hay không.
Cô bé con không ngừng nói: "A a..., thấy ai cũng a a một tiếng, ý muốn nói ba ăn đồ của cô bé. Tô Mai lại bỏ thêm cho nó ăn thêm để cai sữa từ từ. Ngoài trứng sữa, cô cũng thường cho cô bé ăn thêm một số loại cá xay nhuyễn, thịt xay, nước ép hoa quả...
Tô Mai đã hạ quyết tâm cho Tiểu Huyên cai sữa nên ban ngày Tô Mai bắt đầu cố ý đi ra ngoài, kéo dài thời gian không gặp mặt với con bé.
Mà lúc này lại đúng lúc đang vào mùa gặt hái, buổi sáng không quan tâm đến việc ăn uống, Tô Mai vác trên lưng một cái giỏ tre, xách theo một chiếc ấm quân đầy nước nóng, lấy một chiếc bánh bột ngô và các loại đồ ăn cắt nhỏ, dẫn theo hổ con vừa trở về hôm qua, liền khẽ khàng đi khỏi nhà.